Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1016




Chương 1016

“Khi đó anh vừa vào phòng ngửi thấy mùi nước hoa, đã cảm thấy hơi bất thường, sau đó sau khi lên giường, cô ta vừa áp sát tới anh liền biết, đó không thể nào là em.”

Phạm Nhật Minh điềm đạm nói.

“Tại sao thế?”

“Có hai nguyên nhân, thứ nhất, em từ trước tới nay không xịt nước hoa, lọ khi đó đặt ở tủ đầu giường, em cũng chỉ mở ra ngửi thử, sau đó chưa từng xịt lại, mà Hà Thanh, để đóng giả giống em hơn mà đã xịt nước hoa, ngược lại biến khéo thành vụng, khiến anh càng thêm nghi ngờ.”

Nguyễn Khánh Linh nghiêng đầu, nói: “Vậy cũng có thể là em suy nghĩ bồng bột xịt nước hoa, còn một nguyên nhân nữa?”

Nhìn hai má hồn nhiên sạch sẽ của cô, Phạm Nhật Minh không kìm được nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô, khiến khóe miệng cong lên cao.

Trong mắt anh lóe lên một chút hài hước, lúc này anh lại không trả lời dễ chịu như thế nữa, ngược lại nhìn Nguyễn Khánh Linh, cười mà không nói, khiến cho cô càng tò mò.

Nguyễn Khánh Linh không thể kìm nén được sự tò mò ở trong lòng, liền hỏi: “Còn một nguyên nhân nữa rốt cuộc là gì thế? Anh đừng úp mở nữa.”

Nghe vậy, anh thực sự không úp mở nữa, có điều, vẻ tươi cười trên khuôn mặt anh,  lại ít hay nhiều có sự mập mờ với trêu chọc.

Anh nói: “Lúc đó anh chính là suy xét tới khả năng mà em nói, vì vậy không hề lập tức bật đèn, nhưng, đợi sau khi anh lên giường, Hà Thanh quá chủ động, thủ pháp cũng quá thành thạo, anh thoáng chốc đã nhận ra rồi.”

Nghe lời này của Phạm Nhật Minh, sắc mặt cô nghiêm lại trong giây lát.

Cô lúc này lại không biết nên nói gì mới tốt.

Cho nên, người đàn ông này rốt cuộc là đang khen cô ta, hay đang chê cười cô?

“Lẽ nào em, không chủ động lắm sao?”

Khi Nguyễn Khánh Linh hỏi câu này, gương mặt ngột ngạt đến có chút đỏ, cô chỉ cảm thấy hai má của mình rất nóng, nhiệt độ rất cao.

Kết quả, anh nghe thấy câu này của cô, cho cô một nụ cười sâu xa, không trả lời, ý là để cô tự mình trải nghiệm…

Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh xuất viện về nhà.

Vốn đã nói trước là sẽ ở biệt thự cũ của nhà họ Phạm một khoảng thời gian, bởi vì xảy ra chuyện của Hà Thanh, ông cụ Phạm cũng ngại nhắc đến, cho nên để hai người tự về nhà mình ở.

Đã rất lâu rồi, Nguyễn Khánh Linh mới trở về nhà của mình ở Hải Phòng.

Lúc cô vừa về đến nhà, nhìn thấy đồ đạc và cách trang trí quen thuộc, khóe mắt cô hơi đỏ và có hơi buồn.

Hóa ra, cô và Phạm Nhật Minh đã rời nhà đi lâu như vậy, có điều vẫn ổn, bình thường trong nhà có người quét dọn, cho nên trong nhà vẫn rất sạch sẽ, không có miếng bụi nào.

Sau khi đưa Nguyễn Khánh Linh về nhà, Phạm Nhật Minh nhận được một cuộc điện thoại, chưa về được bao lâu anh lại đi ra ngoài tiếp.

Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên giường, đợi sau khi xác định Phạm Nhật Minh đã rời đi, cô lập tức ngồi dậy từ trên giường, lúc này, đúng lúc chú Hùng đang gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Chú Hùng đẩy cửa, trong tay chú ôm một chồng sách dày cộm, nhìn bìa sách có hơi cũ và ố vàng, có điều, trước khi chú Hùng vào, chú còn nhìn xung quanh một lượt, sau khi đã xác định không có ai nhìn thấy mới nhanh chóng bước vào phòng, lại rất nhanh mà đóng cửa lại mới đi đến bên giường của Nguyễn Khánh Linh.