Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1012




Chương 1012

Lúc này, Trần Hữu Nghị đối diện với ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ. Ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh trong veo, không có bất kì tạp chất nào, Trần Hữu Nghị cảm giác rằng nếu như không nói sự thật cho cô biết, hay là nói dối cô, trong lòng sẽ thấy rất nặng nề…

Trong lòng Trần Hữu Nghị hiểu rõ hơn ai hết, Nguyễn Khánh Linh và Lăng Huyền hoàn toàn không giống nhau.

Lăng Huyền là một tiểu tinh linh tinh quái, thường ngày cùng cô ấy trêu đùa cũng không sao. Nhưng Nguyễn Khánh Linh lại khác, Nguyễn Khánh Linh thật sự là một cô gái quá đơn thuần, lời nói gì cũng có thể tin, cô quá yếu đuối không thể chịu nổi một đả kích nào cả, cảm thấy rằng cô không thể chịu đựng được gánh nặng nào trên người, như thể có thể bị thổi bay một cơn gió. Có thể chính bởi vì như vậy nên Phạm Nhật Minh mới muốn được che chở, bảo vệ cho cô như vậy chăng?

Bởi vì một khi cô bị tổn thương thì rất có thể sẽ để lại những vết thương lòng khó phai, thậm chí rất khó để chữa lành, hơn nữa nếu như để Phạm Nhật Minh biết được anh ta làm cho cô vợ yêu của mình không vui, ai biết được người đàn ông đó đến lúc ấy sẽ làm gì anh ta cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Trần Hữu Nghị bỗng chốc cảm thấy áp lực như đang đè nặng lên người mình vậy.

Một phần áp lực đến từ phía Phạm Nhật Minh, còn một bên là đến từ Nguyễn Khánh Linh. Trần Hữu Nghị thật sự không muốn lừa dối cô….

“Chính là… giả vờ dáng vẻ của cô, lên giường của cô… câu dẫn, quyến rũ Nhật Minh, nhưng có điều cô yên tâm, cô ta vừa đến gần, Nhật Minh liền nhận ra , giữa hai người họ không xảy ra bất kì chuyện gì cả…” Trần Hữu Nghị nói đến đây liền nhận thấy sự thay đổi rõ ràng trên vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh. Ban đầu trên gương mặt của cô vẫn còn thoáng nét cười, kết quả, sau khi nghe những lời của Trần Hữu Nghị nói, nụ cười của cô liền biến mất.

Khóe miệng của Nguyễn Khánh Linh bất giác hạ xuống.

Nhìn thấy vậy, Trần Hữu Nghị hiển nhiên không dám tiếp tục nói nữa, cũng không giải thích gì thêm.

Anh ta vô thức quay qua nhìn Lăng Huyền, cô ấy cũng đang nhìn Trần Hữu Nghị, sắc mặt có chút hối lỗi, nếu như không phải vừa nãy cô ấy nhất thời vạ miệng, vô tình để lộ chuyện ra thì Khánh Linh hiện giờ cũng không biết đến chuyện đó.

Ba người ở trong phòng bệnh như rơi vào im lặng, chỉ là mỗi người họ đều đang có những suy nghĩ khác nhau. Một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh khó khăn mở lời, nói: “Hữu Nghị, tôi muốn biết cụ thể sự việc.”

“….”

Ngay lúc này, cả Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền đều hiểu rõ ý tứ trong câu nói này của Nguyễn Khánh Linh thế nhưng cả hai người không ai bảo ai đều không muốn nói chuyện này với Nguyễn Khánh Linh vì dẫu sao Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, mặc dù giữa Hà Thanh và Phạm Nhật Minh không xảy ra chuyện gì nhưng nếu như Khánh Linh nghe được chuyên của hai người bọn họ tâm trạng ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi phần.

“Khánh Linh, mọi việc cũng đã qua rồi, cũng chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu không cần phải quá để tâm, nếu không trong lòng cậu sẽ cảm thấy khó chịu.”, Lăng Huyền do dự một lúc rồi khuyên nhủ Nguyễn Khánh Linh.

Tuy nhiên với tính tình bướng bỉnh của Nguyễn Khánh Linh thì cho dù có khuyên nhủ bao lần thì cũng vô dụng.

“Lăng Huyền, tớ biết rằng hai người quan tâm tớ, nhưng tớ không yếu đuối như hai cậu nghĩ đâu, tớ có thể chịu đựng được, nếu hai cậu cứ nhất quyết không nói, vậy thì tớ sẽ hỏi Phạm Nhật Minh vậy. So với việc biết được sự việc từ Phạm Nhật Minh và từ chỗ hai người, tớ hi vọng các cậu cho tớ biết hơn.”

“Khánh Linh…”, Lăng Huyền mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Trần Hữu Nghị ngăn lại. Vẻ mặt của Hữu Nghị hiện giờ không giống với bộ băn khoăn, do dự ban nãy anh ta nghe những lời nói này của Khánh Linh, cuối cùng cũng nghĩ thông mà nói: “Được, Khánh Linh, nếu như cô đã muốn nghe, vậy hai chúng tôi sẽ nói cho cô nghe vậy.”

“Cảm ơn anh, anh Nhan.” Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng nở một nụ cười.