Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1008




Chương 1008

“Tôi biết là lần này tôi đã sai rồi, lần sau tôi sẽ thay đổi., anh giúp tôi nói tốt với Phạm Nhật Minh được không? Anh ấy hiện giờ chẳng muốn nói chuyện với tôi gì cả.”

Bên đầu dây phía bên kia, Trung Huy im lặng trong giây lát, sau cùng vẫn là từ chối nói: “Cô Hà Thanh, đây là chuyện riêng của cô, cũng là chuyện riêng của tổng giám đốc Phạm, tôi không can thiệp vào được.”

Hà Thanh cấu chặt ngón tay vào điện thoại, ngón tay trở nên có chút trắng bệch.

Sau khi hít một hơi thật sau, cuối cùng cũng chấp nhận.

Hà Thanh tự an ủi bản thân, dù sao thì Trung Huy cũng chỉ làm việc cho Phạm Nhật Minh, anh ta không có quyền chĩa mũi vào chuyện riêng của sếp mình

Vì vậy, cô ta tiếp tục nói: “Vậy thì bỏ đi, tôi vẫn muốn nói với anh một chuyện.”

“Thật ra… kể từ lần tôi quay trở lại khách sạn, tôi liền phát hiện, tôi có chút thích anh rồi…”

Hà Thanh vừa dứt lời, hai người đều không ai nói gì thêm, bầu không khí lúc này chó chút ngượng ngùng, gượng gạo.

Một lúc sau, người đàn ông mới từ từ nói: “Cô Hà Thanh, tôi đối với cô không có…”

“Tôi biết là lần trước ở khách sạn, những lời tôi nói với anh có chút quá đáng! Nhưng mà, anh phải biết rằng đó là do tôi trong tình huống cấp bách mới nói ra điều đó, tôi thật sự không phải xem anh như vậy…”

Hà Thanh chỉ mới nghe được nửa câu liền vội vội vàng vàng giải thích, cô ta không muốn nghe lời từ chối từ chính miệng anh nói ra.

Bên đầu dây bên kia, người đàn ông vẫn kiên nhẫn nghe cô nói hết

“Tôi đối với cô không có bất cứ tình cảm nào, tôi cũng cảm ơn cô vì đã coi trọng tôi như vậy, nhưng có điều cô đừng nên lãng phí tâm tư vào tôi.”

“Trung..”

“Cứ như thế này nhé cô Hà Thanh, sau này đừng liên lạc gì cho tôi nữa.”

Trung Huy vừa dứt lời liền cúp máy điện thoại.

Hà Thanh sững sờ khi nghe âm thanh bíp bíp trong điện thoại, cô ta ngẩn người ra trong chốc lát, nhưng nét mặt lại thoáng chút ngẩn ngơ, như có điều suy tư.

Bệnh viện trung tâm thành phố, phòng bệnh VIP.

Sau khi Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh lên xe cấp cứu để đến phòng cấp cứu. May mắn thay chỉ là vì ngất xỉu tạm thời do nhiệt độ giảm đột ngột không phải là vấn đề quá lớn.

Chỉ có điều Phạm Nhật Minh không an tâm khi để cho cô trở về nhà như vậy, nên đã để cho y tá sắp xếp cho cô ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.

Lúc này Nguyễn Khánh Linh tỉnh lại, có chút mơ mơ màng màng, cảm thấy cơ thể có chút nóng liền muốn bỏ chăn bông ra. Kết quả chỉ vừa mới kéo chăn bông xuống thì đã bị người đàn ông kéo lên lại.

“Đừng đạp chăn ra, cảan thận kẻo bị lạnh.”

Giọng nói vừa nuông chiều vừa thân thuộc vang lên bên tai cô.

Nguyễn Khánh Linh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của người đàn ông ấy.

Đường nét khuôn mặt thanh tú, giữa đôi chân mày lại như mang theo vẻ thản nhiên lãnh đạm, nhưng khi nhìn vào lại hiện lên vẻ dịu dàng. Gương mặt lạnh lùng, cao lãnh của anh như dịu dàng hơn, đồng thời cũng làm rung động trái tim cô.

Trên thế giới này sao lại có thể có một người tuấn tú đến như vậy chứ? Hơn nữa lại còn dịu dàng như vậy.

Nguyễn Khánh Linh thật ra vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng tay lại bất giác đưa ra khỏi chăn.