Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1001




Chương 1001

Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta nói: “Em có chút lo lắng cho Phạm Nhật Minh, đã trễ như vậy rồi anh ấy vẫn chưa trở về.”

Nghe vậy, ánh mắt Hà Thanh thoáng lóe lên một chút không rõ nét.

Cô ta an ủi: “Em đừng lo, hôm nay anh ấy đi chơi với ông nội và ba, khi về sẽ cùng họ trở về, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.

“…Ừ.”

Nguyễn Khánh Linh đáp lại, mặc dù Hà Thanh đã an ủi cô như vậy, thế nhưng trong lòng cô vẫn có phần khó chịu cùng lo lắng, mọi khi, mặc kệ có việc gì, Phạm Nhật Minh đều trở về nhà rất đúng giờ.

Nhưng hôm nay anh còn chưa trở về.

Vì vậy, sau khi trở về phòng, cô liền gọi điện cho Phạm Nhật Minh, đầu dây bên kia không có bắt máy.

Nguyễn Khánh Linh thở dài, cô không tiếp tục gọi nữa.

Cô nghĩ thầm, có lẽ là Phạm Nhật Minh và ông nội có chuyện phải làm, dù sao đây là lần đầu tiên ông ấy trở lại tổng bộ sau một thời gian dài như vậy, hẳn là có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Khánh Linh nằm trên sô pha, cơn buồn ngủ nhanh chóng đổ ập đến, cô nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, bên tai Nguyễn Khánh Linh vang lên giọng nói của một người phụ nữ, trực tiếp đánh thức cô.

“Khánh Linh! Khánh Linh! Em mau tỉnh lại!”

Nguyễn Khánh Linh vốn đang chìm vào giấc ngủ say, cô chật vật mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hà Thanh.

Thấy cô mở mắt, Hà Thanh lo lắng nói: “Khánh Linh! Em mau đến phòng đông lạnh ở tầng hầm. Ông nội và Phạm Nhật Minh bọn họ dường như bị mắc kẹt trong phòng đông lạnh. Chị sẽ cùng người hầu đi lấy chìa khóa. Em mau đến đó nói với họ một tiếng, bảo họ đừng lo lắng. ”

Khi nghe tin Phạm Nhật Minh và ông nội bị mắc kẹt, cơn buồn ngủ của Nguyễn Khánh Linh tan biến không còn một chút, cô lập tức bừng tỉnh.

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: “Được, em đi ngay.”

Lúc trước Phạm Nhật Minh từng đưa cô vào kho lạnh cho nên cô vẫn còn nhớ rõ.

Bởi vì lo lắng cho bọn họ, cô chạy như bay đến kho lạnh.

Khi Nguyễn Khánh Linh đứng ở cửa, cô phát hiện cửa phòng đông lạnh đã mở ra một kẽ hở, hơi lạnh vẫn đang phả ra ngoài.

Không phải Hà Thanh nói bọn họ đang bị nhốt ở bên trong sao?

Có thể là họ đã đi ra ngoài?

Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến đây, tay cô cầm nắm cửa phòng trữ lạnh, cô hướng thân mình vào trong, một bên hỏi lớn: “Phạm Nhật Minh. Ông nội? Mọi người ra ngoài chưa?”

Không ai đáp lại.

Cô buông tay, định đi vào xem thử.

Ngay khi cô vừa bước chân vào phòng đông lạnh, phía sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, cô dường như còn nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc: “Vào đi!”

Ngay sau đó, cửa phòng đông lạnh lập tức được đóng lại một cách mạnh mẽ.