Nhưng sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Cái hộp của tôi trước kia nghe nói là do Ngụy Hoa đưa ra, như vậy cái này của Lương Dật có phải cũng là do Ngụy Hoa đưa cho cậu ta? Cậu ta đang làm việc cho Ngụy Hoa? Như vậy những lời cậu ta nói trước đây với chúng tôi đều là giả, cậu ta không phải quy phục chúng tôi mà lừa dối chúng tôi, làm gian tế trong nhóm chúng tôi.
Loại chuyện này không phải chỉ một câu là có thể khẳng định, cho nên tôi cũng không rút dây động rừng, cứ như vậy quan sát cậu ta.
Khi cậu ta đem hình nhân giấy kia cho vào hộp gỗ, tay không hề chạm vào hình nhân giấy đỏ kia. Khoảng cách không gọi là quá xa, nhưng là buổi tối, đèn ngõ này không tốt, tôi có thể thấy được người giấy kia màu đỏ đã là không tồi.
Lương Dật đóng hộp lại, xoay người rời đi. Cậu ta không quay lại về phía này mà rẽ vào một ngõ nhỏ khác đi mất. Nhìn động tác đóng hộp kia rất thuần thục, tôi có thể suy đoán hẳn đây không phải lần đầu tiên cậu ta cầm loại hộp này. Chiếc hộp lần trước của tôi là khóa Lỗ Ban, lúc trước Kim Tử bọn họ không mở được mới cầm tới cửa hàng, bảo tôi dùng công cụ để phá đáy hộp ra. Còn cậu ta có thể thuần thục mở khóa Lỗ Ban như vậy, xem ra thường xuyên chơi với cái hộp này.
Tôi đang định tiếp tục đi theo, vừa mới nâng chân lên đã nghe một âm thanh thì thào bên cạnh: “Tiểu thư, cô dẫm lên tôi rồi.”
Tôi nhanh chóng thu chân lại, nhìn theo hướng âm thanh tới nơi tôi vừa dẫm lên, có một người, một phụ nữ, dù không gian rất tối tăm nhưng tôi có thể thấy người này rất dị thường. Thân thể cô ấy tàn khuyết, cổ bị chặt đứt, chỉ còn lại một chút da dính với đầu. Bụng thủng một chỗ, nát bét. Đồ thể thao bị xé rách tơi tả không còn hình dáng nữa.
Tôi theo bản năng nói: “Xin lỗi…”
Nhưng tôi còn chưa nói xong đã nhận ra có điều không đúng trong chuyện này. Cô gái này… Mấy tháng trước ở có một tin rất hot ở thành phố chúng tôi. Báo viết có một sự kiện lớn đã xảy ra ở thành phố chúng tôi, một người phụ nữ chạy bộ buổi sáng, sau khi vượt qua một con chó săn thì con chó kia như nổi điên, chạy theo cắn. Người phụ nữ bị cắn đến chết. Sau đó lại có tin đồn, con chó săn kia tưởng cô gái là người xấu đang chạy trốn nên nó mới đuổi theo. Cô gái kia bị thương là cổ bị cắn một khối to, hơn nữa bụng cũng bị cắn nát.
Đó là… chuyện của mấy tháng trước.
Tôi muốn kêu lên, nhưng tôi chỉ có thể bịt lấy miệng của mình, lúc này Lương Dật còn chưa đi xa, nếu tôi kêu lên thì không biết sẽ có hậu quả gì.
Tôi lảo đảo quay trở lại trong xe, khóa cửa xe lại, thở dốc từng ngụm để trái tim đang đập mạnh vì hoảng sợ bình ổn trở lại. Lúc này đầu óc tôi đều là hình ảnh của nữ quỷ kia khiến lông tơ toàn thân tôi dựng ngược, thân thể lạnh đi.
Sự hoảng loạn khiến cảm giác của tôi về thời gian không còn, tôi cứ ngồi ở trong xe, cũng không dám nhìn ra bên ngoài, trong lòng chỉ nghĩ đến khi nào Tổ Hàng bọn họ mới đi ra? Ở chỗ này mỗi giây thật dài như một ngày một tháng.
Đến khi cửa xe ghế bên kia bị mở ra, tiếng động khiến tôi giật mình kêu to lên. Nhưng thấy rõ ràng người lên xe là Sầm Tổ Hàng, thở hắt ra nhẹ nhõm: “Là anh à!”
“Làm sao vậy? Gọi em mấy lần em đều không nghe thấy?” Anh ấy hỏi.
Tôi cố gắng mỉm cười một cái. Sự sợ hãi khiến tôi đổ mồ hôi lạnh, lại càng khiến tôi lạnh hơn. Có anh ấy bên cạnh, tôi đã dám nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài không có gì dị thường, phía trước cách đó không xa xe chị Kim Tử đã chậm rãi rời đi. Tổ Hàng khởi động xe, tôi vội vàng nói: “Vừa rồi Lương Dật tới đây. Cậu ta dùng hộp khóa Lỗ Ban thả một hình nhân giấy đỏ vào bên trong. Ở sau tòa nhà kia, dùng chỉ đỏ thả xuống.”
“Hình nhân giấy màu đỏ?” Tổ Hàng cũng hoài nghi hành động của Lương Dật, nhưng anh ấy không giống tôi đi nghi hoặc vì cái gì lại là Lương Dật.
Sầm Tổ Hàng nhìn chiếc xe phía trước đã biến mất, nghĩ nghĩ nói: “Anh đi xem sao. Em ở đây chờ, một lát anh sẽ quay lại. Sau đó theo bọn họ đi ăn khuya.”
Vừa nghe tôi phải ở lại một mình, tôi liền sợ hãi. Tuy rằng ngõ nhỏ kia bẩn thỉu, còn có nữ quỷ bị chó cắn gần đứt cổ kia, tôi vẫn nói: “Em đi cùng anh. Em sợ.” Thời điểm này để tôi ở một mình quả thật tôi rất sợ hãi, có thể đi theo anh ấy, cho dù là đi tìm quỷ thì tôi cũng cảm thấy an toàn.
Tổ Hàng do dự một chút, gật gật đầu.