Một ngày tràn ngập ánh mặt trời, nhưng trong lòng tôi lại xám xịt. Tôi cần phải tập trung toàn bộ tâm trí vào tác phẩm để xua đi những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu.
Cả một buổi sáng bận rộn, tận khi Hoàng Y Y đặt một hộp cơm trưa tới tôi mới nhớ ra ngay cả bữa sáng tôi cũng chưa ăn. Mỉm cười với cô ấy một cái, nói cảm ơn. Cô ấy nói: “Được rồi, Khả Nhân, tác phẩm này của cậu cứ bảo Khúc Thiên nói với thầy Thục một tiếng là chắc chắn sẽ được điểm cao.”
Tôi chỉ cười đau khổ, không nói gì. Hộp cơm mở ra, ánh mắt vừa đưa lên thì thấy Khúc Thiên bên ngoài cửa sổ. Anh ấy đưa tay vẫy vẫy, tôi dường như không cần suy nghĩ, buông hộp cơm, cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng vẽ, cùng Khúc Thiên vào trong thang máy anh ấy mới nói: “Cùng tới xem một căn hộ, đánh bóng tên tuổi Sầm Khả Nhân. Dụng cụ đều lấy cho em rồi.”
Hóa ra anh ấy cần tôi đi xem nhà. Hoặc có thể nói là, khiến tôi làm chim đầu đàn chờ người đứng phía sau kia nổ súng. Tôi thừa nhận, trước đây cùng đi xem nhà với anh ấy tôi chưa từng có ý niệm này. Nhưng hiện tại ý niệm này lại rất mãnh liệt. Thậm chí tôi không hỏi anh ấy, liệu có phải anh ấy đã gặp được Sầm Mai?
Xe đi rất lâu, không phải ở khu vực của chúng tôi. Căn hộ kia ở vùng ngoại ô thành phố, một khu cao ốc đã có chừng được mười năm, giống như khu chúng tôi đang ở vậy.
Ở cửa tiểu khu, một dì lùn béo ục ịch tiếp đón chúng tôi, quần áo thanh lịch, tóc uốn, nhìn qua cũng khá xinh đẹp, khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Dì dẫn đường cho chúng tôi để xe, xuống xe liền cười tủm tỉm nói rằng dì tin tưởng người do Linh Tử giới thiệu.
Hóa ra đây là công việc do Linh Tử giới thiệu. Thật khó tưởng tượng, vì cái gì mà buổi tối ngày đó Linh Tử phải dùng bùa để đối phó với Tổ Hàng, hiện tại lại giới thiệu công việc tốt như vậy. Hay giống như chị Kim Tử từng nói, mục đích của chúng tôi không giống nhau nhưng hành động lại giống như một tập thể.
Dì đưa chúng tôi về nhà, vừa đi vừa nói: “Căn hộ này là con dì mới mua cho hai chúng ta dưỡng lão. Ở đây gần chợ, cũng có nơi hoạt động cho người già. Có điều từ khi chúng ta dọn tới đây ở, chồng dì càng ngày càng thấy thân thể không tốt, mấy hôm trước đi kiểm tra còn bị ung thư. Tuổi lớn nên cũng không phẫu thuật, tính cứ như vậy sống hai ba năm tuổi già là được. Nhưng càng nghĩ càng không đúng, chồng dì trước kia thân thể rất tốt, sao vừa dọn tới đây lại bị bệnh.”
Khi nói chuyện, dì đưa chúng tôi tới một cánh cửa chống trộm cho cả tầng. Dùng chìa khóa mở cửa, tôi vừa định đi lên lầu thì dì lại nói: “Bên này.”
Dì mang chúng tôi đi xuống cầu thang, “Con của dì nói chúng ta già rồi, leo cầu thang không có tiện cho nên mua ở lầu một. Ở đây là bậc tam cấp, cũng không tính là thấp.”
Ở lầu một cũng là xuống bậc tam cấp, sau đó đến một lối đi nhỏ. Trên lối đi nhỏ có một ít đồ vật, còn có quần áo của dì phơi. Nói nơi này liền với nhà của bọn họ, phơi quần áo hay để đồ đạc ở đây đều được.
Dì mở cửa nhà ra, bên trong thiết kế kiểu hai ngủ hai khách. Nhìn qua có thể thấy mới sửa lại, tường sơn vẫn trắng mới. Con của dì cũng có không ít tiền đi.
Chồng của dì đang ngồi an vị trên sô pha xem tin tức, tinh thần vẫn rất tốt, nhìn không nhận ra là người bị ung thư. Khi chúng tôi tới gần, ông liền vui vẻ lên tiếng: “A, tới rồi. Còn trẻ như vậy sao? Các cháu là nhà ai? Linh Tử nói các cháu rất có tiếng.”
Khúc Thương hơi hơi mỉm cười: “Bác đã nghe nói tới Sầm gia chưa ạ?”
“Sầm gia? Có nghe, có nghe. Khi ta còn nhỏ, mồ mả nhà ta đều do người Sầm gia xem giúp.”
Tôi lấy ra la bàn, đang chuẩn bị xem sơn hướng thì Khúc Thiên đã giữ lấy tay của tôi, nói: “Không cần xem.”
- --
Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3