Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 55-2




Anh ấy tranh cướp hơi thở của tôi, dây dưa đầu lưỡi tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy ý thức của mình bồng bềnh, cảm giác như bay lên không trung này khiến tôi bừng tỉnh.

“A! Để em xuống đi!” Một người to như vậy khiến tôi không ôm không hết được, trong lòng hoảng hốt. Tôi chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ anh ấy, không để mình ngã xuống.

Phòng này rất nhỏ, từ ban công vào phòng cũng chỉ năm sáu bước. Sau khi tôi kinh hoảng kêu lên xong thì đã bị anh ấy đặt ở trên giường. Đồng thời anh ấy cũng đè lên tôi, ngón tay anh ấy cọ cọ vào môi tôi, trên mặt vẫn còn dính nước bọt của hai chúng tôi.

Thân thể mát lạnh của anh ấy dính vào tôi, cúi người, dùng môi cọ cọ vào cổ tôi. Bỗng nhiên anh dừng động tác, nói nhỏ ở bên tai tôi: “Ngày mai lại phát sốt.”

Nói xong anh ấy liền rời khỏi người tôi, xoay người đi ra khỏi phòng, cũng nói: “Em đi ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chút.”

Tôi vẫn đang nằm ở trên giường, vẫn tư thế như bị anh ấy đè lên. Khi đầu óc có chút thất thần nhớ lại cảnh ái muội vừa rồi thì thấy anh ấy từ ban công nhảy xuống.

Anh ấy… nhảy lầu! “Này! Anh…” Tôi nhanh chóng vọt khỏi giường lao đến ban công nhưng không còn thấy anh ấy đâu cả.

… Sẽ phát sốt. Anh ấy lo tôi sẽ phát sốt. Đáng ghét!

Tối hôm đó tôi không ngủ cả đêm. Trong đồng vô số lần nghĩ tới cảnh vừa rồi. Đến tận khi mặt trời hửng nắng tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Tôi mới ngủ nên cũng không quá sâu, cảm giác được có người vào phòng, còn sờ sờ lên trán tôi, sau đó lại đi ra ngoài.

Tới 12 giờ trưa tôi mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại tôi cũng sờ lên trán mình, không bị sốt. Tối hôm qua như vậy mà không bị gì, có phải do tác dụng của thuốc lần trước không?

Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi tới trường học, trên đường đi tôi lấy điện thoại ra xem tin tức. Ngay trang nhất có một tin địa phương. Nói là khu studio ảnh cưới kia, phía dưới có một cái hòm, bên trong có một thi thể hoàn toàn bị khóa kín. Mà phát hiện thi thể này chính là đội phòng chống ma túy. Nói là có một người báo nơi đó cất giấu ma túy, đi tra xét, kết quả lại thấy một thi thể.

Ngay lập tức tôi nghĩ ngay người báo án là Sầm Tổ Hàng. Hơn nữa tối hôm qua anh ấy cũng không ở nhà, thời gian cũng ăn khớp. Tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy cũng đang ở trường học, nói là chuyện kia không phải anh ấy báo án, là Linh Tử báo cho cảnh sát. Chỉ là, chúng tôi đều rất ăn ý không nói tới chuyện xảy ra tối qua.

Tôi không nghĩ tới, từng nói gì mà không thể thay đổi mọi chuyện trên thế giới, gì mà số mệnh, kết quả người cáo cảnh sát lại là chính Linh Tử. Bọn họ có thể tìm ra cái cớ như vậy quả thực rất thông minh.

Tôi còn chưa đi tới tòa nhà có phòng vẽ tranh, vừa mới cất điện thoại đi thì cảm giác được phía trước có người đang tiến đến. Ngẩng đầu, là Lệ Lệ cùng mấy cô bạn của cô ta đang chặn đường tôi đi.

Người tới không có ý tốt, không phải là người đã cùng Tổ Hàng của tôi, hoặc nói là Khúc Thiên, không phải đã có một đoạn thời gian bên nhau sao? Hơn nữa lần trước cô ta đã cho tôi một cái tát. Cô ta còn muốn thế nào nữa? Lòng tôi vẫn có chút hoảng loạn, rốt cuộc bên phía kia có tới 5 người.

Tôi cố gắng mỉm cười: “Có việc gì thế?”

Lệ Lệ hung tợn nói: “Vương Khả Nhân, loại như mày hóa ra cũng chỉ là loại lả lơi ong bướm. Tối hôm qua cùng người đàn ông khác qua đêm. Mày ở cùng Khúc Thiên, vậy mà còn qua đêm với người đàn không khác, mày không thấy dơ bẩn à?”

“Tôi… tôi không có.”

“Đã bị người khác thấy còn chối cái gì? Được, dù sao tao cũng sẽ chờ xem đến chừng nào mày sẽ bị Khúc Thiên đá đi. Đi, đi với bọn tao tới đây, chiều nay cũng đừng tính đi học.”

Nói xong bọn họ liều đẩy tôi ra ven đường. Trong lòng tôi phát tín hiệu nguy hiểm, tôi muốn chạy đi nhưng không biết bọn họ đã chuẩn bị trước từ khi nào, đem xe đỗ ở ngay ven đường, chỉ hai bước tôi đã bị đẩy vào trong xe. Cửa xe bị khóa lại.

- --

Sant: hẹn các bạn ngày mai <3