Khúc Thiên ngồi xuống, nói rất kiên định: “Tôi biết, một đạo sĩ đã chết, cả việc con trai ông cũng chết. Nhưng Sầm gia đã chết mấy trăm mạng người, chẳng lẽ cứ để mặc như vậy? Cảnh sát tra không ra chuyện gì, loại chuyện này bọn họ cũng không có khả năng tra ra được. Nhưng mấy trăm mạng người của Sầm gia tự nhiên không còn, tuyệt đối không thể cứ vậy bỏ qua. Tôi chỉ muốn tìm ra chân tướng chuyện năm đó, tôi muốn biết rốt cuộc mục đích của bọn chúng là cái gì.”
“Tôi không giúp cậu được. Tôi với bố vợ không sống cùng nhau.”
“Vậy di vật của ông ấy đâu?”
“Đều do Lương Canh xử lý. Ba cuốn sách tôi có đã cho Linh Tử, bùa chú cũng đưa Linh Tử. Những cái khác tôi không biết gì cả.”
“Gia phả thì sao? Đã bị xé bỏ rồi sao?” Khúc Thiên hỏi.
“Không biết. Tôi chưa từng thấy gia phả Sầm gia.”
Sau khi nói chuyện xong, chồng Kim Tử bắt đầu giảng hòa, rất nhanh chóng không khí liền khôi phục như vừa rồi. Chỉ là Khúc Thiên vẫn ngồi ở một bên trầm mặc.
Kim Tử kéo tay tôi đùa nghịch với con chó đen, còn nói con chó đen này không thích chị ấy bởi vì lúc trước suýt chút nữa cô đã ăn con chó đen này để lấy máu chó đen.
Sau khi tất cả mọi người ăn no uống say, trước tiên đưa lão Chung trở về. Có lẽ bởi vì lần sinh nhật này có Sầm Tổ Hàng nên cũng không quá vui vẻ, lão Chung uống không nhiều.
Tôi nhìn Linh Tử bám vào bả vai lão Chung, bảo lão Chung đừng để ý, về sau có chuyện gì bọn họ cũng sẽ không để liên lụy đến ông ấy.
Lão Chung đi vào nhà một mình, cảm giác rất cô độc, ông ấy còn nói: “Ta cũng là người sắp chết, sợ liên lụy cái gì. Chỉ là… Ài…”
Tới khi lái xe về, Khúc Thiên vẫn trầm mặc. Tôi cảm thấy tâm tình anh ấy không được tốt, do dự một chút mới mở miệng trước: “Khúc… Tổ Hàng,” vừa mở miệng đã suýt chút nữa quên mất. Trên xe chỉ có hai người chúng tôi, chuyện anh ấy là Sầm Tổ Hàng không phải là bí mật gì, cho nên hẳn tôi gọi tên anh ấy mới đúng.
Xe đột nhiên ngừng lại. Tổ Hàng xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn về phía đồng ruộng xa xa, cũng không nói lời nào.
Tôi xuống xe theo, nói: “Anh làm sao thế?”
Anh ấy đưa tay ôm đầu mình, ngón tay bấu chặt lại, nói: “Ta sai rồi sao? Ta thả Ngụy Hoa ra để tìm mục đích phía sau chẳng lẽ là sai thật sao? Lẽ ra nên giống như lão Chung, để những chuyện đó thành quá khứ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Sầm Gia thôn, mấy trăm mạng người đã chết hoàn toàn trong một đêm. Cảnh sát tìm không ra nguyên nhân liền đóng vụ án lại, coi như chưa từng có Sầm Gia thôn. Hiện tại ta muốn tự mình điều tra, chẳng lẽ cũng là sai rồi sao? Mấy trăm mạng người đều là người thân của ta, chẳng lẽ phải coi như không hề tồn tại sao? Vậy ta thì sao? Về sau khi ta hồn phi phách tán, có phải cũng sẽ như chưa từng tồn tại?”
Tôi tiến đến ôm lấy eo anh ấy, dựa đầu lên vai anh ấy: “Sẽ không, khi anh hồn phi phách tán còn có em luôn nhớ anh, cả đời em cũng sẽ nhớ anh. Em sẽ hóa vàng mã cho anh, sẽ gọi tên anh, gọi Tổ Hàng. Nếu không, em sẽ nói với Kim Tử. Kim Tử không phải là nhà văn trên internet sao? Bảo cô ấy đem câu chuyện của chúng ta viết thành tiểu thuyết, sau này anh có bị hồn phi phách tán thì cũng sẽ có rất nhiều người nhớ rõ.”
Anh ấy nghiêng đầu, nhìn tôi. Tôi cố gắng cong miệng mỉm cười với anh ấy.
Anh ấy duỗi tay tới, xoa nhẹ lên mặt tôi, nói nhỏ: “Chỉ cần em nhớ anh, như vậy là đủ rồi.” Đầu của anh ấy cúi thấp xuống nhưng vẫn không hôn lên môi tôi. Không biết là vì đây là thân thể Khúc Thiên hay vì anh ấy lo lắng tôi sẽ phát sốt.
Tôi tin số mệnh của tôi đã bắt đầu tồn tại người tên Sầm Tổ Hàng này. Dù sau này tất cả mọi chuyện thay đổi như thế nào thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không quên anh ấy. Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng anh ấy tồn thạt như một con người thật sự, có thể cùng tôi yêu đương, kết hôn, sinh con. Nhưng những chuyện này có lẽ đều không thành hiện thực được.
- --
Sant: Hẹn các bạn tối mai <3