Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 267-2




Sau khi tôi kêu lên, lực ở cổ bỗng nhẹ bẫng, Ngụy Hoa lại ôm lấy ngực mình lăn trên mặt đất. Không khí tràn vào phổi tôi, tôi ho khan mãnh liệt.

Tôi hô hấp vẫn rất thống khổ, mỗi lần hít vào đều giống như bị dao nhỏ cắt vào yết hầu. Tôi đứng dậy không nổi, chỉ có thể bò tới duối đáy quan tài, dùng tay run run bật lửa, đốt lá bùa, đặt lá bùa ở nơi vừa rồi chôn chai nước.

Lá bùa đã dính máu của tôi, tôi hé miệng dùng giọng khàn khàn đầy thống khổ nói: “Tham, Cự, Lộc, Văn, Liêm, Vũ, Phá.” Mỗi một từ giống như bị dao nhỏ cắt qua, sau khi niệm xong bảy từ này tôi đã không chống đỡ được nữa, ho khan một tiếng, mùi máu tươi tử trong miệng phả ra. Tôi có thể cảm nhận được máu từ trong miệng tôi chảy ra.

Tôi nhìn về phía Ngụy Hoa, Ngụy Hoa đã không còn nhúc nhích. Còn Tổ Hàng đang chạy về phía tôi, ôm tôi từ dưới quan tài ra, để tôi dựa vào ngực anh ấy. Thân ảnh anh ấy có chút mơ hồ, hẳn anh ấy cũng bị thương, anh ấy cũng đã rất yếu.

Tôi cố gắng mỉm cười với anh ấy: “Tổ Hàng…”

“Đừng nói gì! Khả Nhân! Đừng nói gì!” Tổ Hàng khóc. Nước mắt màu đỏ từ hốc mắt anh ấy chảy xuống. “Anh đưa em ra ngoài! Vật đổi sao dời, hồi đáo nguyên vị, hết thảy đều vô hạn tuần hoàn. Trong thời gian hết một vòng tuần hoàn này chúng ta cần phong bế nơi này lại.”

“Tổ Hàng, còn con…” Tôi kéo đầu đầu anh ấy xuống, hôn lên môi anh ấy. Tôi muốn hôn anh ấy, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy, tôi yêu con. Tôi yêu bọn họ.

Ký ức cuối cùng của tôi đến đây là hết. Tôi không biết tôi ra ngoài như thế nào. Tôi cũng không biết trận pháp này hoạt động từ khi nào. Tôi chỉ biết là tôi hôn Tổ Hàng, tôi nói cho anh ấy, tôi yêu anh ấy, tôi yêu con của chúng tôi.

Khi tôi tỉnh lại, chúng tôi đã về Sầm Gia thôn bây giờ, đang ở trong xe của chúng tôi. Tôi cảm giác được người tôi không còn chút sức lực nào. Mà bên ngoài xe có rất nhiều người, còn có cả xe cảnh sát.

Chị Kim Tử khóc lóc bên ngoài xe, chồng chị ấy đang ôm chị ấy. Tôi không nghe được bọn họ nói gì.

Bọn họ rất nhanh phát hiện ra tôi đã tỉnh, gọi Tổ Hàng tới.

Chạy về phía tôi là Khúc Thiên, tôi biết đó cũng là Tổ Hàng. Tôi cố gắng mỉm cười, đau quá, yết hầu tôi đau quá. Tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại anh ấy, tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại con của chúng tôi. Thật tốt quá. Tôi có thể về nhà. Tôi vẫn có Tổ Hàng của tôi, vẫn có con của chúng tôi,

Tổ Hàng lên xe, lấy nước cho tôi, nói: “Đừng uống ngay, ngậm ở miệng rồi uống từ từ. Để nước tự nhiên chảy vào, đừng há miệng.”

Anh ấy dùng nắp chai cho tôi uống từng chút. Uống được chút nước, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn ra phía ngoài, mang theo sự nghi hoặc nhìn Tổ Hàng.

Tổ Hàng im lặng một chút, mới nói: “Mạng của Sầm Hằng, ở vài chục năm trước đã nên đi theo ba mẹ cậu ấy rồi. Cậu ấy sống thêm mấy chục năm, hiện tại vẫn là đem mạng trả lại cho Sầm Gia thôn.”

“Chết?”

“Phải. Khi trận kích hoạt, Sầm Tổ Trạch ở trong thôn thao túng những oan hồn kia muốn phá trận. Linh Tử bọn họ ngăn trở. Khi chúng ta ra, Sầm Hằng phát hiện Sầm Tổ Trạch. Sầm Tổ Trạch lên xe, Sầm Hằng giơ súng, nổ súng. Xe của Sầm Tổ Trạch đâm về phía cậu ta, đâm cậu ta văng vào cây đa bên cạnh miếu. Sầm Tổ Trạch đã chết. Sầm Hằng không mang theo súng hơi mà Tiểu Mạc lấy cho cậu ta, cậu ta… trộm súng thật từ đồn công an.”

Lòng tôi trầm xuống. Nếu Sầm Hằng không theo tới đây thì anh ta vẫn là một viên cảnh sát sống cuộc sống bình phàm.

Là vận mệnh đã an bài đi. Nếu không tính tới con trai của tôi thì Sầm gia tới hôm nay đều đã chết hết. Đều chết ở trong tay người Sầm gia. Sầm gia diệt tộc.

Tôi giãy giụa muốn xuống xe, Tổ Hàng đỡ tôi đi qua, thi thể Sầm Hằng và Sầm Tổ Trạch đã được đưa ra, dùng vải trắng bó lại.

Tôi khóc. Sầm Hằng, là người đã giúp tôi nấu ăn. Tuy rằng tuổi lớn hơn tôi nhưng cậu ta lại gọi tôi là “bà nội”.

Chị Kim Tử đi tới nói: “Em đừng khóc. Em cũng bị thương kìa, lên xe nghỉ đi. Đây là số mệnh của cậu ấy. Khi trận pháp khởi động chị đã cho rằng số mệnh của Sầm Hằng là Sầm Tổ Hàng đoán sai. Không ngờ được, mệnh chính là mệnh. Chúng ta không thay đổi được.” Chị Kim Tử cũng khóc.

Trong đám người, Lương Canh cũng tới. Ông ta là lãnh đạo huyện này, xuất hiện ở đây cũng rất bình thường. Cảnh sát cũng không hỏi chúng tôi bất cứ vấn đề gì, hẳn là do Lương Canh đã chuẩn bị trước. Chuyện này trực tiếp giao cho Cục Công An xử lý.

Lương Canh đi đến bên cạnh Tổ Hàng, nói nhỏ: “Chỉ cần tôi còn tại vị một ngày thì tôi sẽ không cho ai động vào trận pháp. Cũng coi như để tích âm đức cho con trai tôi, để nó có thể đầu thai vào một nhà tốt.”

Tiểu Cảnh cũng đi tới, nói: “Khả Nhân bị thương, hai người đi bệnh viện trước đi. Ở đây tôi trông coi cho.”

Tổ Hàng gật đầu, nhìn tôi nói: “Vậy chúng tôi về nhà trước. Bên này đành để mọi người vất vả rồi.”

Anh ấy bế tôi quay lại xe, nhìn vải trắng trên mặt đất, tôi hỏi: “Thật sự kết thúc rồi sao?”

Tổ Hàng nói: “Phải, đều kết thúc rồi. Sầm gia về sau cũng chỉ có con trai của chúng ta. Khả Nhân,” anh ấy cúi xuống mổ mổ vào khóe môi tôi, “Cảm ơn em lúc ấy đã hôn anh, không thì anh cũng không có năng lực đưa em ra.”

Hôn? Tôi nhớ lại, khoảnh khắc cuối cùng trong kí ức của tôi, tôi ho ra đầy máu trong miệng, hôn anh ấy. Anh ấy uống máu tôi.

“Ngụy Hoa đâu?”

“Bị phong bế vĩnh viễn ở trong mộ.”

“Tổ Hàng.”

“Ừ.”

“Em muốn về nhà thăm con trước.”

“Ừ, chúng ta đi thăm con trước rồi đi bệnh viện.”

“Tổ Hàng.”

“Em đừng nói nữa, bây giờ em nói hẳn yết hầu sẽ rất đau.”

Quả thật rất đau, nhưng tôi vẫn nói: “Em yêu anh, em chưa từng hối hận kết Minh hôn với anh.”

- --

Sant: Chỉ còn mấy ngoại truyện nữa thôi nha mọi người.