Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 239-2




Các lãnh đạo công ty đều đã ăn xong, vội vàng đi họp, phòng ăn riêng chỉ còn lại bốn người chúng tôi, tôi nói ra chuyện người bảo vệ kia chết hẳn là thuần âm mệnh. Tuy rằng tôi không xác định được anh ta sinh vào giờ nào nhưng năm âm tháng âm ngày âm là không sai.

Tổ Hàng trầm tư một lúc, mới nói: “Gần đây Sầm Mai bị luyện hóa là để chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ. Tình hình hiện tại của cô ấy, tôi cũng không biết. Có lẽ đã không còn lý trí. Bọn chúng vội vã tìm đàn ông thuần âm mệnh, chẳng lẽ trước kia đều đã thất bại?”

Linh Tử đầy mồm thức ăn, nói: “Ai biết được. Chúng ta cũng không luyện hóa tiểu quỷ, chúng ta cũng không biết quá trình cụ thể thế nào, bọn chúng bên kia đã thử rất nhiều, sao lại vẫn thất bại?”

“Ngụy Hoa thừa kế ký ức của Sầm Quốc Hưng nên học được thuật pháp, nhưng hiện tại Ngụy Hoa chỉ là đứa trẻ con, năng lực của hắn đã không còn bằng như trước. Hẳn hiện tại là Sầm Tổ Trạch luyện hóa. Trình độ của Sầm Tổ Trạch có lẽ không như chúng ta nghĩ. Hắn có thể khiến Khả Nhân ngồi được trên xe giấy thì cũng không nhất định có thể luyện hóa tiểu quỷ thành công.”

Sau khi ăn xong, Tiểu Mạc đề nghị tới nhà tôi mua đồng hồ quả lắc.

Loại này nhà tôi quả thật có mấy cái. Đều là nhà ở nông thôn xây nhà mới, bỏ loại đồng hồ cồng kềnh này đi. Vứt thì tiếc nên bán cho đồng nát, chỉ mười tệ một cái. Sau đó đồng nát lại bán cho ba tôi.

Loại đồng hồ này rất ít khi chạy không chuẩn, nhưng cần mấy ngày sẽ phải lên dây cót một lần. Cũng có chút phiền toái.

Khi mọi người đến nhà tôi cũng mới chỉ năm giờ rưỡi. Ba tôi ở phòng bếp nấu cơm, dì ở phía trước dạy con trai của dì làm bài tập. Thấy tôi về, vẻ mặt dì hơi đơ một chút, sau đó mới cười nói: “Khả Nhân về à, một lát là có thể ăn cơm. Đưa bạn bè về sao không gọi điện thoại báo một tiếng.”

“Bọn con đều ăn rồi, bọn họ tới muốn mua chiếc đồng hồ quả lắc thôi.” Tôi nói.

Nói tới chuyện bán hàng, nụ cười của dì hiền dịu đi rất nhiều, nhanh chóng đi gọi ba tôi ra tiếp khách.

Khi ba tôi đi ra, trên eo vẫn còn đeo tạp dề. Khi ông tới gần tôi, mùi đồ ăn trên người nồng đậm khiến tôi không khỏi buồn nôn, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Khi tôi thoải mái hơn một chút, đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy dì đang đứng ở cửa phòng bếp, hỏi: “Khả Nhân, có phải con mang thai không?”

Tôi có chút sửng sốt, chuyện này cũng không biết có thể nói với bọn họ không. Dì không chờ tôi trả lời đã nói tiếp: “Các con còn chưa kết hôn đâu! Nếu con bụng to thì nhà bọn họ sẽ nói thế nào. Sính lễ cũng sẽ có cớ để giảm đi.”

Tôi không nói gì, đi thẳng ra cửa hàng phía trước.

Trong cửa hàng, trên bàn bát tiên, ba tôi đã bày ra bốn chiếc đồng hồ quả lắc. Lên dây cót, làm quả lắc đong đưa phát ra âm thanh tik tok.

Linh Tử chỉnh thời gian, nghe tiếc chuông vang vọng từng tiếng. “Boong… boong… boong…” tiếng chuông từ chiếc đồng hồ gỗ trầm nổi truyền ra vang vọng thấm nhập nhân tâm.

Bọn họ thử cả đám đồng hồ, tìm chiếc đồng hồ có tiếng chuông lớn nhất.

Còn tôi chú ý nhìn phản ứng của Tổ Hàng. Mỗi khi tiếng chuông vang lên anh ấy đều có cảm giác khó chịu, cau mày hơi lùi lại phía sau, bộ dáng rất bực bội.

Tôi tiến đến, nói bên tai anh ấy: “Anh không nghe được âm thanh này, hay anh lên lầu đi.”

“Không sao, còn chịu được.” Anh ấy cũng nói nhỏ.

Cuối cùng Linh Tử chọn một chiếc, bắt đầu hỏi giá. Ba tôi nói năm trăm. Kỳ thật tôi biết ông mua chiếc đồng hồ này chỉ chưa tới một trăm tệ, có lẽ khoảng tám mươi tệ. Loại đồng hồ này hiện tại bị thải ra rất nhiều, vừa bán vừa cho.

Linh Tử mở miệng muốn trả giá thì Tiểu Mạc ở bên đã nói: “Chỉ năm trăm à? Được, chọn cái này đi.”

Linh Tử hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, không nói tiếng nào. Có điều chiếc đồng hồ kia thật sự rất lớn, có lẽ cao chừng một mét, trên đó còn khắc hoa văn. Hơn nữa vẫn được bảo trị rất tốt, những linh kiện kim loại bên trong không bị rỉ sắt, tiếng chuông cũng tốt. Hộp gỗ cũng bóng loáng còn nguyên. Nếu nhìn vào vẻ đẹp của nó, năm trăm quả thật vẫn rẻ.

Chiếc đồng hộ này được bọn họ mang đi. Tôi cùng Tổ Hàng cũng không ở lại mà đi theo. Ba tôi cùng dì, còn cả Tiểu Kiệt, một nhà ba người ăn cơm tối, đồ ăn chỉ dành cho ba người, dù chúng tôi đã ăn thì ở lại cũng sẽ thấy xấu hổ.

Xe chúng tôi vừa đi ra khỏi hẻm, điện thoại của tôi vang lên. Nhìn tên trên màn hình, là ba tôi gọi tới.

Tôi bấm nghe, nói: “A lô, ba, sao thế?”

“Khả Nhân à, dì con nói… nói… có phải là con mang thai à?” Giọng của ông đày sự kinh ngạc và khó tin.

Trong xe rất an tĩnh, Tổ Hàng cũng nghe được tiếng nói chuyện. Tôi nhìn về phía Tổ Hàng, không biết có nên nói thật với ba tôi không. Tổ Hàng gật đầu, quay sang mỉm cười với tôi khiến tôi có cảm giác yên tâm. Lúc này tôi mới nói: “Vâng.”

“Con của ai?” Giọng của ông càng thêm sự kinh ngạc kèm theo không thể tin được.