Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 232




Tôi cười, nhào tới từ phía sau rồi nhảy lên lưng anh ấy: “Anh cũng đang nôn nóng, cũng mong chờ đúng không?”

“Buông tay đi, em nhảy cái gì mà nhảy. Thực sự có thì làm sao bây giờ?” Anh ấy cười, kéo tay tôi xuống.

Tôi nhìn anh ấy, chu miệng: “Anh nói xem, nếu thật sự có thì làm sao bây giờ?”

“Chờ xác định rồi nói sau.” Nói xong anh ấy nắm tay tôi đi về phía thang máy. Tôi có chút buồn bực. Tôi còn tưởng anh ấy sẽ nói, có thì sinh ra là được. Nhưng anh ấy lại nói đợi xác định rồi nói, tức là vẫn có khả năng khác.

Anh ấy không nhận ra sự thay đổi của tôi, vẫn nắm tay tôi đi vào thang máy.

Tôi cười đau khổ, ở bên cạnh Tổ Hàng là đã phải xác định có rất nhiều điều không bình thường, được như này đã không tồi.

Trong thang máy, tôi có chút khẩn trương nắm lấy tay Tổ Hàng, bây giờ về đến nhà là có thể kiểm tra tôi có thật sự mang thai không. Có điều bà dì không tới, tháng trước chính là hôm nay. Cũng không biết có thể kiểm tra hôm nay được không hay là phải chờ thêm mấy ngày nữa?

Khi tôi đang nghĩ tới mấy vấn đề này, Tổ Hàng đột nhiên nói: “Mai em đừng đi làm.”

“A? Mai có tiệc cưới đấy. Có điều là buổi tối. 12 giờ đêm bọn em bắt đầu trang điểm, cô dâu tới khách sạn lúc 3 giờ sáng.

“Ngày em xin nghỉ đi.”

“Nhưng hiện tại vẫn còn nhân viên xin nghỉ tết, mỗi người trực làm mấy ngày thay nhau.”

“Vậy bảo Đàm Thiến làm thay em một ngày.”

“Ngày mai Đàm Thiến cũng có ca.”

“Khả Nhân!” Giọng anh ấy nghiêm túc, khác hoàn toàn với con người vừa đùa giỡn với tôi ở dưới lầu. “Sầm Tổ Trạch tìm em không phải là không có ý gì. Hắn đã vào tận cửa tiệm đó, chúng ta đều không ở đó, không chắc chắn được hắn có động chân động tay gì trong tiệm không. Trong trí nhớ của anh, hắn không học bất cứ chút thuật pháp phong thủy nào cả. Nhưng lần trước gặp kỳ môn trận ở Sầm Gia thôn, không phải hắn cũng đi ra ngoài được sao? Rốt cuộc hắn là thế nào chúng ta còn chưa rõ ràng lắm. Hắn học được tới trình độ nào, chúng ta cũng chưa rõ ràng. Em không đi cùng hắn là chính xác, vậy thì ngày mai đừng đi làm vội.”

“Nhưng mà… em cũng không thể không đi làm được.” Tôi nói nhỏ.

“Vậy sáng mai anh cùng Linh Tử tới xem rồi nói. Bày phong thủy cho công ty đó là Linh Tử làm, nhớ anh ta đi cùng vừa lúc có cớ.”

Tôi nhíu mi, không ngờ Tổ Hàng sẽ cẩn thận đến nước này.

Về đến nhà, vừa vào cửa thì mùi đồ ăn đã ập tới. Sầm Hằng dùng một tay bưng đĩa, nói: “Đã về rồi, biết hai người sẽ về tầm này mà.”

Tôi xoay người quay lưng về phía Sầm Hằng, đưa tay tới rồi chìa tay ra trước mặt Tổ Hàng. Tổ Hàng ngầm hiểu, lấy hai que thử thai đặt vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhìn anh ấy cười cười rồi đi vào phòng.

Tôi biết, thật ra anh ấy cũng đang rất khẩn trương, cũng chờ mong.

Khi que thử thai xuất hiện vạch thứ hai hồng nhàn nhạt, tôi bật cười. Tay vô thức đưa lên xoa bụng, ở trong phòng vệ sinh cười ngây ngô. Đến khi Tổ Hàng tới gõ cửa, gọi to bên ngoài: “Ăn cơm thôi, sao em lâu thế?”

Lúc này tôi mới vội vàng thu dọn rác, mở cửa nhà vệ sinh ra.

Anh ấy dựa vào cạnh cửa, hỏi nhỏ: “Thế nào?”

“Có rồi.” Tôi nói.

Toàn thân Tổ Hàng đơ ra. Tôi biết, tin này với anh ấy mà nói là đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng đồng thời cũng là sự khiếp sợ. Tôi duỗi tay ôm lấy cổ anh ấy: “Thật sự có rồi, anh có muốn không?”

“Muốn!” Anh ấy trả lời tôi. Không hưng phấn như tôi tưởng tượng nhưng tôi biết biểu hiện này của Tổ Hàng đã là tốt nhất. Anh ấy có thể tạm thời buông nhiệm vụ đầy cừu hận kia để cùng tôi chăm cho đứa bé.

Tôi phấn khích kêu lên một tiếng: “A!”

Sầm Hằng cầm đũa đi tới trước cửa phòng chúng tôi, thấy bộ dáng này của chúng tôi liền nói: “Kêu gì thế?”

“Tôi mang thai, anh sẽ là… sẽ là… gì nhỉ?”

“Anh họ.” Tổ Hàng đáp.

Vốn dĩ tay kia của Sầm Hằng còn chưa khỏi hẳn, đều dùng một tay ăn cơm. Hiện tại tay này cũng đang cầm đũa, đôi đũa kia đã không được giữ mà rơi trên mặt đất. “Sao có thể?” Anh ta hét lên, “Sầm Tổ Hàng… không phải… không phải là…”

Lúc này tôi mặc kệ anh ta, nói: “Nếu anh muốn gọi con trai tôi là chú họ thì cũng được.”

Chúng tôi không để ý tới sự khiếp sợ của Tổ Hàng mà đắm chìm trong sự phấn khích của mình. Khi đó, tôi phảng phất thấy được ánh mặt trời, tương lai đều được ánh mặt trời chiếu sáng, không hề có mây mù.

Buổi sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại nhờ Linh Tử tới công ty tôi nhìn xem. Còn yêu cầu giữ bí mật chuyện tôi mang thai. Rốt cuộc tôi mới làm được nửa năm, nếu giữ bí mật được không chừng tôi có thể làm thêm được mấy tháng. Thời đại này đẻ một đứa con ra vẫn cần rất nhiều tiền.

Tuy rằng tôi biết tiền này nếu tôi kiếm không được thì Tổ Hàng cũng sẽ có. Khoảng thời gian này anh ấy cũng đi theo Linh Tử làm việc gì đó. Nhưng tôi vẫn muốn được làm việc thêm mấy tháng.