Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 224-2




Ra khỏi phòng, màn phòng khách đang buông, không gian rất tối. Vì Tổ Hàng ở đây, khi chúng tôi chuyển vào ở đều đã thay rèm cửa dày hơn để chắn ánh sáng mặt trời. Loại màn này khi kéo ra đều có thể khiến ban ngày nhanh chóng biến thành đêm tối.

Tôi nghi hoặc, nếu Tổ Hàng không có ở nhà thì bức rèm này đều sẽ mở.

Mắt tôi vì chưa thích ứng được với ánh sáng nơi này, trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm. Vài giây sau khi tôi sờ soạng đi về phía cửa, mắt tôi dần thích ứng được, tôi thấy Tổ Hàng đang ngồi trên sô pha.

Anh ấy ở nhà! Anh ấy không bỏ nhà đi! Tôi đột nhiên mỉm cười. Đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Vì sao tối qua lại không ra xem sao? Chỉ bởi vì Sầm Hằng nói cửa bị mở ra mà tôi đã thật sự cho rằng Tổ Hàng rời đi.

Tôi đứng ở cửa, nói: “Tổ Hàng, em…”

Tổ Hàng cũng nhìn về phía tôi, chậm rãi nói: “Vì sao muốn có con?”

Nghĩ tới lời tối qua anh ấy nói, tôi đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nói khẽ: “Tổ Hàng, em không muốn dùng đứa bé để ép anh ở lại. Em chỉ muốn có một đứa con của anh. Chỉ như vậy thôi, không hề có ý khác. Nếu thật sự phải có nguyên nhân, em… em nghĩ… sang năm, nếu anh thật sự có quyết định, thật sự… Đến lúc đó thì em cũng sẽ có con để làm bạn.”

“Nếu anh thật sự biến mất, hồn phi phách tán thì Minh hôn của chúng ta sẽ không tồn tại nữa, em có thể tìm rồi cưới người em yêu.”

“Em không muốn sẽ lại gả cho người khác, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, sinh đứa con của anh.”

Anh ấy im lặng không nói gì. Tôi biết hiện tại để anh ấy ra quyết định thì anh ấy rất khó lựa chọn, cho nên tôi nhanh chóng nói: “Không có con cũng không sao, Tổ Hàng, không có con cũng không sao, chúng ta cứ như bây giờ đi.”

Tổ Hàng nhìn tôi, rốt cuộc cũng hơi mỉm cười, đưa tay bịt mắt tôi lại khiến tôi không thể không nhắm mắt. Cảm giác mát lạnh từ tay anh ấy khiến sự mệt mỏi nơi mắt tôi biến mất, thật sự rất thoải mái.

“Em ngủ thêm chút đi, chiều chúng ta sẽ đi sắm tết.”

Không biết là do đêm qua tôi chật vật hay do cảm giác mát lạnh từ bàn tay của anh ấy trên mắt tôi, hoặc là do anh ấy thôi miên tôi, tôi nhắm mắt lại rồi cứ vậy thật sự chìm vào giấc ngủ.

Trước khi tôi ngủ, tai tôi dường như nghe được anh ấy nói: “Đứa con…”

Giấc ngủ này cũng không an ổn. Tôi mơ thấy tôi và con của tôi với Tổ Hàng ở giữa màn đêm đen kịt. Nhưng đứa bé bị Ngụy Hoa dùng chỉ đỏ buộc lại. Khắp nơi đều đen nhánh, chỉ có đứa bé ở kia. Tôi nói không ra tiếng, chân cũng không nhúc nhích được, nhưng tôi biết đó là con của tôi.

Tôi kêu khóc ở trong mơ, đến khi một cơn gió áp tới miệng tôi, một bàn tay lạnh chui vào trong quần áo tôi, tinh tế vuốt ve thân thể tôi. Mỗi nơi mỗi chỗ đều bị anh ấy mơn trớn. Tôi theo bản năng kêu lên: “Tổ Hàng…”

Không có tiếng đáp lại, nhưng tôi biết là anh ấy. Tôi không biết đây là giấc mơ của tôi hay là hiện thực, tay anh ấy vẫn rất dịu dàng khiến tôi thả lỏng mình ra.

Ở trong mơ, anh ấy tiến vào trong thân thể tôi, tôi lại không mở mắt ra được. Là mơ đi. Có điều cảm giác này thật sự rất chân thật. Thực sự rất chân thật, nhưng tôi vẫn không mở mắt ra được.

Tôi có thể cảm giác được chất lỏng của anh ấy đi vào trong tôi, rồi anh ấy ôm tôi thật chặt, mùi máu tương nồng đậm xâm nhập toàn thân tôi, xâm nhập vào từng tế bào của tôi.

Tiếng nước trong phòng tắm khiến tôi tỉnh lại. Tôi mở to mắt nhìn thấy là giường của chính mình, trên giường một mảnh hỗn loạn. Nhìn thân thể mình, tôi biết đó không phải là mộng mà là sự thật.

Ngay lúc này, cửa phòng tắm mở ra. Khúc Thiên, hẳn là Tổ Hàng đi ra, nói: “Tỉnh rồi à? Ngủ thêm chút nữa đi. Tối chúng ta sẽ đi siêu thị mua đồ. Sau đó ngày mai mang lễ vật sang thăm ba mẹ Khúc Thiên là được. Lễ vật cho nhà em thì chờ mùng 2 tết rồi mua đi.”

Tôi máy móc gật đầu.

Hơn 9 giờ tối, khi tôi cùng Tổ Hàng về nhà thì Sầm Hằng cũng đã về. Anh ta còn mang theo một túi có chữ cát tường màu đỏ cùng pháo gì gì đó.

Tôi vừa vào cửa đã thấy những thứ này đặt trên mặt bàn liền nói: “Đừng dán cái này trong nhà. Nó có tác dụng trừ tà.”

Sầm Hằng đang dùng một tay bôi thuốc cho tay bên kia, nói: “Tôi biết. Nhưng do sở phát nên cũng chỉ có thể tạm thời mang về.”

Thấy anh ta như vậy, tôi đi cất đồ còn Tổ Hàng tiến đến bôi thuốc cho anh ta. Sầm Hằng cũng không khách khí, nói: “Sầm Tổ Hàng à, tôi muốn ngày thắp hương cho tổ tông ở chỗ này có được không? Tôi từng này rồi, lần trước hai người kết hôn mới được thắp hương tổ tông một lần. Ngày mai cũng là ba mươi rồi. Đây, anh xem.”

Anh ta dùng một tay lấy ra một bài vị từ trong túi: “Bài vị tôi cũng đã làm rồi. Liệt tổ liệt tông Sàm Gia. Thế nào? Mất 50 tệ đấy. Cùng là một tổ tông, có thể cho tôi cúng lễ không? Anh là gia trưởng, anh nói đi.”

Tôi đang cất bánh kẹo gì đó, thấy Tổ Hàng không nói lời nào. Cảm tình của Tổ Hàng đối với Sầm Gia quả thật khó đoán.

“Cúng đi.” Anh ấy bôi thuốc xong cho Sầm Hằng rồi mới nói.

Sầm Hằng cất bài vị đi, nói: “Ài, ngày mai còn phải tới thăm cô như vậy. Cũng coi như tôi đã nhận tổ quy tông.”

***

Ba mươi tết, tôi cùng Tổ Hàng tới nhà Khúc Thiên. Kỳ thật hành động này đều chỉ để cho người khác xem.

Mở cửa cho chúng tôi là mẹ Khúc Thiên, bà ấy vẫn không nóng không lạnh như vậy, nhưng vẫn nhìn từ trên xuống dưới khắp người Khúc Thiên một lần, thấy được chúng tôi chăm sóc cho con bà ấy rất tốt, không bị thương là được.

Ba Khúc Thiên cũng không gọi tên Khúc Thiên, chỉ nói một tiếng: “Ngồi đi.”

Khúc Thiên vừa ngồi xuống, một con mèo thuần trắng đang nằm trên sô pha liền vọt đi, ra tới cửa còn kêu lên, quay đầu lại nhìn về phía Tổ Hàng, hung hăng gào lên một tiếng.

Tổ Hàng hỏi: “Nuôi mèo từ khi nào?”

Mẹ Khúc Thiên ở trong phòng bếp nấu ăn, đáp lời: “Từ tháng trước, vẫn là một con mèo con.”

Tôi cũng đi theo bà ấy nấu ăn, đều đã làm xong, chỉ cần bưng ra là được. Hiện tại mẹ của Khúc Thiên cũng không có ý đối đầu gì với tôi, bởi vì với bà ấy mà nói, tôi chỉ là một người không cần phải so đo. Tôi cũng không phải là vợ của con bà ấy.

==

Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3