Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 200




Tôi bỗng hiểu được vì sao những việc này bọn họ lại không nói cho người con cháu còn sống duy nhất của Sầm gia là Sầm Hằng. Nếu anh ta biết thì không chắc sẽ cảm thấy thế nào.

Hiện tại hẳn anh ta cũng đã biết Khúc Thiên không phải Khúc Thiên mà là một quỷ Sầm gia từ vài thập niên trước, tên là Sầm Tổ Hàng. Mà người Sầm gia đều sống trong thôn, đều có ít nhiều quan hệ thân thích.

Chỉ với hai điểm này thì anh ta có thể gọi tôi là “bà” rồi.

Tôi buông điện thoại xuống, nói với Tổ Hàng: “Anh ta muốn nhờ anh xem phong thủy cho một nhà.”

“Em đồng ý rồi?”

“Vâng.”

“Chờ em xuất viện.”

“Cái này…”

“Những chuyện đó trước tiên đừng để ý.” Anh ấy nói.

Tôi hơi mỉm cười, tôi biết hiện tại trong lòng anh ấy cũng loạn, anh ấy không muốn tôi mỗi ngày bám theo anh ấy để ép anh ấy quyết định. Anh ấy bảo tôi đừng hỏi vậy thì tôi sẽ không hỏi, để cho anh ấy có lựa chọn của chính mình. 

Khi vệ sinh cá nhân xong, ngồi ăn vặt, tôi lại cảm thấy có chút quá yên ắng, cảm thấy thật không tốt nếu không nói gì. Nghĩ một chút, tôi hỏi: “Nữ quỷ nhảy lầu kia…”

Tôi vẫn cố gắng nói một cách ngắn gọn, tuy rằng tiếng đã khôi phục những yết hầu vẫn sẽ đau.

“Cô ta là vợ của một người công nhân xây tòa nhà đó. Từ quê lên thăm chồng mình nhưng thấy chồng mình có người đàn bà khác, nghĩ quẩn mà nhảy lầu. Khi nhảy xuống cô ta đã có thai hai tháng, cho nên oán khí khá lớn. Linh Tử đã siêu độ cho cô ta, không khiến cô ta bị thương tổn gì.”

Tôi không biết có phải vợ chồng đều sẽ bù trừ cho nhau hay không, trước kia luôn là tôi nói, hiện tại tôi không thể nói thì anh ấy lại nói nhiều hơn.

Ngắm nhìn anh ấy vừa nói chuyện vừa thổi cháo cho tôi, tôi hạnh phúc mỉm cười. Kỳ thật dù đã biết Boss đằng sau chuyện này chính là Tổ Hàng thì có thế nào? Đối với tôi mà nói, anh ấy vẫn là Tổ Hàng của tôi, vĩnh viễn là Tổ Hàng của tôi.

Không có bất cứ gì thay đổi cả.

“Cười ngốc gì thế?” Tổ Hàng đưa một thìa cháo lên miệng tôi, nói.

Tôi đưa tay nhận lấy thìa cháo: “Để tự em ăn. Nhà đã được sửa lại chưa?”

“Không biết, mấy ngày nay anh cũng không để ý. Căn hộ đó nếu em thấy trong lòng không thoải mái thì chúng ta có thể đổi căn khác. Hoặc mời Táo thần, Môn thần. Mời thêm Quan Âm khai quang, như vậy sau này Sầm Mai sẽ không thể vào dễ dàng như vậy.”

“Vậy còn anh? Anh cũng sẽ không thể về nhà.”

Anh ấy từ từ thở dài một hơi, mới cười nói: “Vậy… thế này, sau này anh đi đâu em theo đấy, như vậy tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm. Có điều đi theo anh thì đôi khi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu khi nào thật sự có nguy hiểm thì em hãy như Kim Tử, ngoan ngoãn ở lại.”

“Vâng, em sẽ ngoan.” Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, cười. Thật tốt, thật sự không có gì thay đổi cả. Khi tôi vừa mới nghe được những chuyện kia, tôi thậm chí còn cảm thấy có phải trời muốn sập xuống, có phải Tổ Hàng sẽ rời đi. Hóa ra đối với tôi mà nói thì không có gì thay đổi cả. Tôi biết dù trời bên ngoài vẫn sập thì Tổ Hàng vẫn sẽ chống cho tôi, vẫn để tôi có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.

Vậy thì tôi có thể báo đáp lại chính là nụ cười của tôi.

Khi tôi xuất viện, Kim Tử Linh Tử cũng tới. Thấy Linh Tử tôi vẫn có chút sợ hãi. Có lẽ bị hình ảnh Linh Tử và Tiểu Mạc đặt thuốc nổ trong giấc mơ kia khiến tôi sợ hãi, tôi có loại ảo giác anh ta sẽ là người giết Tổ Hàng.

Chị Kim Tử nói nhỏ ở bên tai tôi: “Yên tâm, chị sẽ cố gắng tìm ra cách để em mang thai. Có con thì nhất định anh ta sẽ ở lại. Khả Nhân, cố lên nhé.”

Tôi đỏ mặt, không dám trả lời. Tổ Hàng kéo tôi qua, hỏi: “Cô ấy nói gì thế?” Bộ dáng khẩn trương giống như sợ Kim Tử nói ra bí mật của anh ấy vậy. Tôi biết bí mật của Tổ Hàng sẽ không chỉ là những chuyện anh ấy nói, hẳn còn những chuyện khác, chỉ là anh ấy tạm thời giấu đi. Anh ấy lo lắng chị Kim Tử sẽ nói cho tôi.

Vậy thì tôi lại kiên nhẫn chờ một chút đi, chờ chính anh ấy nói cho tôi.

Tôi không trả lời anh ấy, chỉ cười cười. Tôi biết hiện tại tôi không thể tạo thêm áp lực cho anh ấy, tôi cần làm một người vợ tốt của anh ấy.

Lần nữa trở về nơi này, trong lòng tôi có tư vị nói không nên lời. Tôi có thể cảm nhận được tôi sợ hãi. Cảm giác phải trực tiếp đối mặt với Sầm Mai, cảm giác tính mạng bị uy hiếp, cảm giác mình đang chết dần… tất cả đều xảy ra ở chỗ này.