Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 163




Bởi vì có tới ba đám cưới cùng một lúc, những nhân viên trang trí xe cưới phải làm suốt đêm. Ngay cả chúng tôi cũng được yêu cầu tới tiệm từ 5 giờ sáng. Trong tiệm chỉ có 2 chuyên viên trang điểm, nhân lực không đủ nên ngay cả tôi cùng Đàm Thiến đều được giao việc đi trang điểm cho chú rể cùng phù dâu. Trang điểm cho chú rể rất đơn giản, chỉ vuốt tóc xịt keo tạo điểm nhấn là được. Còn phù dâu tuy phức tạp hơn nhiều nhưng vì khi học đại học chúng tôi cũng được học một chút cơ bản về trang điểm, có thể ứng phó được.

Bận rộn một phen, lúc 11 giờ sáng cả ba cô dâu đều đã xong, trong tiệm rốt cuộc cũng an tĩnh một chút. Tôi cùng Đàm Thiến nằm xoài trên sô pha trong tiệm, ngay cả sức để uống nước cũng không có.

Chị Lý rót nước cho chúng tôi, nói: “Sớm quen dần đi, khi hôn lễ tập thể còn bận rộn hơn. Đến lúc đó có thể hai người phải trang điểm cho cả cô dâu.”

Chúng tôi gật gật đầu. Chị Lý ngồi bên cạnh chúng tôi, sau khi im lặng một chút thì nói: “Đúng rồi Khả Nhân, cô bạn Lệ Lệ của em tối hôm qua đến tìm chị. Kỳ lạ, sao cô ấy lại biết nhà chị ở đâu? Em nói cho cô ấy à? Hình như chị cũng chưa nói địa chỉ nhà chị cho em mà.”

“Lệ… Lệ Lệ?” Giọng Đàm Thiến đã phát run, tay nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Lệ Lệ ạ?”

“Chị Lý, Thật… thật sự là Lệ Lệ bạn em ạ?”

“Ừ, cô ấy nói là bạn em. Học thanh nhạc, rất xinh đẹp. Khí chất cũng tốt, lễ phục kia rất hợp với cô ấy. A, chỉ tưởng tượng thôi chị đã thấy cô ấy là cô dâu rất xinh đẹp rồi, sẽ là một tác phẩm tuyệt hảo của chị. À, cô ấy còn hẹn trước 9 giờ tối nay sẽ trang điểm, hai bọn em tối nay làm thêm giờ đi. Cũng bảo thợ chụp ảnh tăng ca tối nay, cô ấy chỉ hóa trang, ngay cả xe cưới cũng không cần, chuẩn bị cho tốt để chụp hai ảnh.”

Tay Đàm Thiến đang nắm tay tôi đã run lên: “Thật… thật… thật sự là Lệ Lệ.”

“Ha ha, có lẽ trùng họ trùng tên thôi. Mình có một bạn từ tiểu học cũng tên là Lệ Lệ. Như vậy đi, tối nay mình ở đây là được, cậu về trước đi.” Có một số việc vẫn là càng ít người biết thì càng tốt.

Đàm Thiến do dự một chút rồi gật đầu.

Chị Lý nhận ra chúng tôi không bình thường, hỏi: “Hai đứa sao thế? Bạn bè kết hôn mà lại có phản ứng như thế sao?”

“Cô ấy…” Đàm Thiến vừa mở miệng, tôi vội cướp lời: “Trước kia cô ấy với bọn em có mâu thuẫn, hiện tại tìm tới đây cũng không biết có phải có tâm hay không.”

Chị Lý nghiêm túc nói: “Mặc kệ thế nào thì hai đứa cũng phải nhớ kỹ, tới tiệm chính là khách hàng, buổi tối đừng gây chuyện.”

“Vâng vâng, em sẽ phục vụ Lệ Lệ thật tốt.

Chị Lý rời đi, Đàm Thiến nắm lấy tay tôi, lại hỏi: “Chính là Lệ Lệ đúng không? Không phải cô ấy đã…”

“Được rồi, Đàm Thiến, tối nay cậu cứ về nhà là được.”

“Đúng đúng, cậu biết phong thủy, cậu sẽ xem được chuyện này.

Tôi cười đau khổ, tôi cũng rất sợ, nhưng dù tôi sợ thì hiện tại cũng không có đường lui.

Tời thời gian ăn trưa, tôi gọi cho Tổ Hàng, anh ấy nói tối nay anh cũng sẽ qua, Linh Tử đã tới nhà tang lễ bên kia để chuẩn bị.

Treo điện thoại, tôi cảm thấy buồn bực, sao lại thay sơn hải trấn sớm như vậy? Nếu vẫn là gương với kéo thì có phải là sẽ ngăn Lệ Lệ tới đây hay không? Không biết sơn hải trấn trên bát quái có thể ngăn cản được Lệ Lệ không, nhưng công tay này thật sự tối quá mức, lại có chuyện đã xảy ra, có một hai hồn ma ở đây cũng thật bình thường.

Màn đêm buông xuống, bởi vì là tăng ca nên cơm được công ty bao. Thật ra không chỉ vài người chúng tôi phải tăng ca, những xe cưới cũng đã được đưa về, công ty còn phải cất giữ những vậy trang trí trên xe rồi mang xe đi rửa. Công ty chúng tôi có hợp đồng với một bên rửa xe, bên rửa xe cũng phải tăng ca theo.

Cho nên số người ăn bữa tối ở công ty cũng phải mười mấy người. Ngay cả giám đốc cũng ăn cùng chúng tôi, còn nói rất nhiều lời khích lệ nhân tâm. Khi mọi người đang hào hứng vui vẻ thì tim tôi lại loạn, cảm thấy bồn chồn.

Thời gian qua đi từng phút từng phút, càng ngày càng sắp đến 9 giờ, tôi không dám đi ra cửa nhìn cho dù còn có nhân viên dọn dẹp quét tước gì đó ở đó.

Xe đã được đem đi rửa sạch, ở phía trước tiệm cũng chỉ còn một anh chàng quản lý trang online cho tiệm, cũng là người làm bảo vệ ban đêm cho tiệm.

Cùng ở lại còn có chị Lý và tôi, thợ chụp ảnh nói 11 giờ mới quay lại, chụp hai tấm là được.

Lần trước tôi đã chụp ảnh Tổ Hàng nhưng không chụp được, hẳn Lệ Lệ cũng không chụp được. Thật ra quỷ cũng là một loại năng lượng, có thể ảnh hưởng tới sóng điện não của người, khiến trong đầu xuất hiện hình ảnh của quỷ.

Cũng có một số camera ở nước ngoài nói là chụp được năng lượng này, tức là chụp được quỷ. Nhưng camera bình thường thì không chụp được, đó chỉ là một năng lượng rất nhỏ mà thôi.

“Chị Lý.” Khi âm thanh này vang lên, toàn thân tôi đều kinh sợ, ngẩng đầu lên liền thấy được Lệ Lệ. Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo khi chết, thấy mặt tôi trắng bệch đang nhìn mình, cô ấy quay sang tôi hơi mỉm cười, không nói gì.

Tôi bắt đầu ghét chuyện Tổ Hàng khiến thể chất tôi thay đổi. Trên người tôi có âm khí cùng quỷ khí khiến tôi thật dễ dàng nhìn thấy quỷ.