Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 147-2




“Cô  là con của ai? Có lẽ tôi biết ba của cô.”

“Lúc tôi bị mang đi thì tôi mới sinh ra, không có chút kí ức nào.” Điều này là kịch bản Tổ Hàng nghĩ cho tôi. Kỳ thật nghiêm túc mà suy xét một chút thì biết tôi không thể là người của Sầm gia.

“Vậy tiểu quỷ mà Sầm Quốc Hưng luyện, chính là tiểu quỷ tạo phản kia, gọi là gì?”

“Ngụy Hoa.”

“A, Ngụy Hoa. Sầm Quốc Hưng đâu? Đã chết?”

“Phải.”

“Hẳn là vậy, hắn đã mang kiếp nạn lớn như vậy tới thôn. Thật ra đó cũng là số mệnh. Chỉ là sao hắn nghe người kia khuyên lại thật sự xuống tay? Đúng rồi, tiểu quỷ bên cạnh cô tên là gì?”

“Tổ… Khúc Thiên.” Cái này gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Trả lời xong chuyện này, tôi kêu lên: “Này! Là tôi hỏi ông hay ông hỏi tôi?”

“Khúc Thiên à? Khúc Thiên, tôi tính rồi, cô đời này đi theo hắn là sẽ bị thương, có lẽ hai chân sẽ bị tàn phế. Cô còn chưa có con, ôi, cô còn chỉ là một đứa trẻ, cô học cái này làm gì? Nghe tôi nói, đừng giữ lại tiểu quỷ kia bên cạnh. Có thể siêu độ thì siêu độ đi. Không thể siêu độ thì phong lại. Phong hắn lại thế nào? Hãy bẫy hắn vào một con búp bê, dùng vải đỏ phong đôi mắt lại, dùng chỉ đỏ buộc chắc, sau đó dùng thất tinh trận vây ở nơi không ai tới. Nếu thuận tiện thì cứ đưa tới miếu nhỏ. Nếu cô không biết nơi nào có miếu, hoặc không có phương tiện để đi thì nói, tôi sẽ giúp cô đưa đi. Không nhiều lắm, chỉ sáu trăm tệ. Tiền xe là hai trăm, phí đặt trong miếu là ba trăm, tôi chỉ lấy một trăm phí vất vả.”

“Tôi không tin chuyện này.”

“Cái này là kỳ môn độn giáp, rất thần kỳ. Hẳn cô cũng biết, bố cục trong thôn chính là trận kỳ môn độn giáp, không phải lần trước cô đã đi vào sao?”

Bên trong là trận kỳ môn độn giáp sao? Tôi chỉ thấy một đống tường đất đã thành bùn thôi.

“Sầm… Tổ Hàng. Tôi hỏi một chút, trên thị trấn XX cũng có một người tên Sầm Tổ Hàng, hắn là ai?”

“Hắn?” Sầm khùng điên cao giọng khiến không ít người nhìn về phía chúng tôi, tôi vội vàng ra hiệu ông ta nói nhỏ thôi. Lúc này ông ta mới đè giọng xuống, nói: “Hắn không phải Sầm Tổ Hàng. Hắn là Sầm Tổ Trạch. Hắn… hắn sao lại giả vờ là Sầm Tổ Hàng? A, đúng rồi, hắn nói hắn tên Sầm Tổ Hàng nhưng tôi biết hắn là Sầm Tổ Trạch.”

“Vì sao hắn lại muốn đổi tên?” Kỳ thật từ tư liệu chị Kim Tử điều tra thì chúng tôi đã biết, sau khi lên cao trung thì Tổ Trạch mới sửa tên thành Tổ Hàng.

“Hắn… hắn thích Sầm Mai, hắn vẫn luôn thích. Tôi nói nhỏ cho cô biết, Sầm Tổ Trạch khi vừa lên cao trung đã cùng Sầm Mai ở bờ sông làm chuyện kia. Tôi nhìn lén thấy. Sầm Mai không muốn, còn bị hắn đánh vài cái tát.”

Trong lòng tôi muốn nổ tung. Sao có thể? Vào thời đại đó xảy ra chuyện như vậy là chuyện rất lớn. Sao lại không có chút tai tiếng gì? Hơn nữa hôm trước khi ở Sầm Gia thôn, không phải Sầm Tổ Trạch còn đến viếng mộ Sầm Mai sao? Hẳn tình cảm của hắn ta là chân tình, vậy sao khi trước hắn lại cưỡng bách Sầm Mai? Hiện tại nếu Sầm Mai đã bị cưỡng bách, vậy thì còn vì cái già mà đi theo Tổ Trạch ở bên nhau? Cô ta không phải sẽ rất hận Sầm Tổ Trach sao?

Sầm khùng điên lẩm bẩm, nói: “Sao các người lại đốt gia phả đi? Thế này sao tìm được người nữa? Sao các ngươi lại đốt gia phả đi? Thế này sao tìm được người nữa…”

Ông ta cứ lặp đi lặp lại lời này, tôi thấy hẳn ông ta có chút không bình thường chứ không chỉ có cuộc sống là đáng thất vọng, không thì ông ta xem phong thủy cũng sẽ không vất vả như vậy. Ông ta thật sự có điểm không bình thường, người trong thị trấn kia đều biết cho nên không có ai muốn sống cùng ông ta. Mà cũng này cũng chỉ những kẻ vì muốn hại người mới tìm tới ông ta.

Tôi nhìn dáng vẻ của ông ta, lo lắng nếu ông ta thật sự phát điên nhảy dựng lên giết người thì phải làm sao? Cho nên tôi lén đứng lên, xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Chạy ra khỏi KFC, vừa lúc thấy được cách mấy nhà chính là xưởng in mà Y Y nói. Tôi chạy thẳng vào xưởng in, đưa mắt nhìn quanh, vừa lúc thấy Y Y ngồi trước máy tính, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống phía sau cô ấy.

Y Y nhìn tôi tò mò hỏi: “Khả Nhân, cậu làm gì thế?”

“Mình cần trốn đã, một lát rồi nói.”

Mặt Y Y lộ vẻ khó xử, cô ấy nhìn một phụ nữ khác ở bên cạnh, sau đó nói: “Bà chủ, đây chính là bạn của tôi, Vương Khả Nhân.”

Tôi ngây ngẩn cả người. Tôi biết lần đi tìm việc này lại uổng phí rồi.

Nửa giờ sau, tôi nhờ Y Y tới KFC nhìn xem. Xác định Sầm khùng điên đi rồi tôi mới yên tâm mà đi ra, ngồi trên sô pha của xưởng in. Tôi không hỏi chuyện công việc, tôi biết dù tôi có hỏi thì cũng sẽ không thành công. Bởi vì vẻ ghét bỏ hiện rõ trên mặt bà chủ.

Nói xin lỗi với Y Y, tôi gọi điện thoại cho Tổ Hàng, gửi địa chỉ cho Tổ Hàng, sau đó tôi ngồi lại chờ anh ấy đến đón.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3