Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 141




Tôi kéo Y Y đang muốn bước nhanh lại, nói: “Được rồi, anh ấy sẽ quay lại ngay ấy mà.”

“Sao cậu lại yên tâm như vậy? Lỡ như anh ta không quay lại thì hai chúng ta… Khả Nhân, thật sự đáng sợ.”

“Ừ, mình biết, mình biết mà, một hồi sẽ không sao đâu.” Tôi tin tưởng Tổ Hàng, tin anh ấy sẽ quay lại, nhưng anh ấy không nói cho tôi rốt cuộc là anh ấy dùng phương pháp gì, cho nên trong lòng tôi vẫn bất an.

Dựa theo ánh sáng của điện thoại, chúng tôi dần dần đi về phía cửa. Chúng tôi đi rất chậm, bởi vì sợ hãi, còn bởi vì nơi này chúng tôi không quen.

Khi chúng tôi thật vất vả mới đến được cửa chính thì bất chợt nó được mở ra..

Không ai đoán trước được cửa sẽ mở, tiếng kẽo kẹt bất chợt vang lên giữa màn đêm yên tĩnh tuyệt đối khiến hai chúng tôi cùng hoảng sợ kêu lên.

“Ra nhanh đi.” Đây là tiếng một ông già, giọng nói này khiến chúng tôi hết sợ hãi, nhìn ra phía ngoài cửa. Một ông già mặc bộ đồ bảo vệ, tay đang giữ cửa.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi, đây là Sầm Tổ Hàng! Biện pháp anh ấy nghĩ ra được chính là khiến có người tới mở cửa cho chúng tôi. Mà ông già trước mắt này sau khi mở cửa lại không hỏi chúng tôi dù chỉ một câu. Quá không bình thường. Bình thường đều sẽ hỏi, kiểu như “Sao các cô lại bị khóa bên trong?”, “Các cô không sao chứ?”... Nhưng ông già khi xuất hiện chỉ nói ba từ “Ra nhanh đi.” Ngữ khí và phương thức này đều rất giống Sầm Tổ Hàng.

Đại khái anh ấy lười tới phòng bảo vệ để giải thích nên nhập vào người một bảo vệ, mang theo thân thể tới mở cửa.

Tôi có thể đoán được điều này, nhưng Hoàng Y Y thì không thể. Cô ấy không hề quen thuộc với Tổ Hàng. Cho nên Hoàng Y Y nói: “Chú à, sao chú biết bọn cháu ở bên trong? Chú… chú là người hay quỷ?”

Hôm nay cô ấy bị quỷ mê, phản ứng có chút mẫn cảm. Tôi kéo cô ấy đi ra khỏi cửa, nhìn ông già bảo vệ đóng cửa lại không nói gì.

Tôi còn nghi hoặc, người này rốt cuộc có phải Tổ Hàng hay không? Vậy hiện tải phải làm sao bây giờ?

Khi tôi mang theo sự nghi hoặc này nhìn về ông già bảo vệ kia, ông ta chỉ chỉ vào chiếc xe đang dừng bên đường, tôi nhận ra, đó là xe Khúc Thiên.

Ý tứ của ông ta là bảo tôi qua đó? Nhưng xe còn ở chỗ này tức Sầm Tổ Hàng dùng thân thể Khúc Thiên lái xe tới đây, vậy thì hiện tại thân thể Khúc Thiên còn ở trên xe.

Vấn đề này thật nan giải. Nếu tôi và Y Y đi chậm, khi Tổ Hàng rời khỏi thân thể bảo vệ thì chắc chắn ông bảo vệ sẽ có phản ứng. Ông ta vốn dĩ là bảo vệ, gặp chuyện lạ như vậy dù không hét lên thì cũng sẽ có hành động dị thường, như vậy thì Y Y nghi ngờ. Nếu Y Y lại đi tới hỏi mấy câu, vậy thì sẽ lộ tẩy. Nếu chúng tôi đi nhanh, đi đến gần xe thì Y Y lại có khả năng phát hiện Khúc Thiên ở đó chỉ là một thi thể.

Tôi đi tốc độ vừa phải, đưa Y Y đi về phía xe, nói: “Xe Khúc Thiên ở kia rồi.”

Y Y đi theo tôi, tôi chú ý tới động tĩnh của ông bảo vệ bên kia. Nhưng sự thật chứng minh, Tổ Hàng so với tôi tưởng tượng còn lợi hại và cẩn thận hơn nhiều.

Khi chúng tôi tới cạnh xe, Khúc Thiên đã mở cửa xe, hỏi: “Y Y không sao chứ?”

Hoàng Y Y nhìn Khúc Thiên, nhìn tôi, sau đó lắc đầu: “Chỉ hơi sợ một chút thôi.”

“Lên xe đi.” Anh ấy nói.

Tôi vẫn kinh ngạc, ngồi vào vị trí ghế phụ. Khúc Thiên thấy vẻ kinh ngạc của tôi, nói: “Em sao thế? Hai người chưa ăn phải không? Đi ăn đi.”

Y Y vẫn còn kinh sợ: “Mình không muốn ăn. Mình…”

“Vậy đưa bạn về nhà nhé?”

“Ừ.” Y Y đáp lời.

Xe dần dần rời khỏi tòa nhà này, lòng chúng tôi cũng yên ổn một ít.

Đưa Hoàng Y Y về nhà, ba cùng em trai cô ấy ở nhà, có người ở nhà, chúng tôi cũng có thể an tâm rời đi.

Vốn tưởng Tổ Hàng sẽ đưa tôi về nhà, không ngờ anh ấy lại đưa tôi tới một quán ăn ven đường. Thời điểm này đã hết cơm tối, chỉ còn các món ăn khuya.

Gọi một bát cháo thịt, Tổ Hàng hoặc có thể nói là Khúc Thiên ngồi ở đối diện, nhìn tôi ăn.

Tôi cũng thật sự đói bụng, không màng tới hình tượng mà ăn sạch sẽ. Chờ khi ăn xong tôi mới nói: “Chuyện đêm nay cũng qua rồi. Sau này cả đời em cũng sẽ không tới tòa nhà đó nữa.”

“Tối mai lại đi thôi. Hứa với tiểu quỷ thì phải làm.”

“Phải đi thật à?” Tôi lại lần nữa kinh ngạc. Nơi đó tôi thật sự không muốn lại bước vào, cho dù là ban ngày tôi cũng không đi huống chi anh ấy nói buổi tối.

“Ở thế giới bên kia, hứa thì phải làm được. Làm không được thì ngàn vạn lần đừng hứa.” Tổ Hàng nói.

Chuyện này thì tôi biết, giống như có người đã qua đời hỏi mình trong mơ có muốn đi theo hay không thì tuyệt đối không thể đồng ý. Một khi đã đồng ý thì sẽ xảy ra chuyện.

Chuyện người đồng ý với quỷ thì cần phải làm, Tổ Hàng không phải là người, đồng ý với quỷ hẳn không nghiêm trọng như vậy chứ.

Thấy được tôi không vui, Tổ Hàng cười nói: “Vậy bảo Linh Tử đi. Anh ta tham tiền, đưa bao lì xì là anh ta đi. Loại tiểu quỷ này không có gì nguy hiểm cả.”

Tôi gật đầu, như vậy là tốt nhất. Dù sao tôi không cần đi. Còn Tổ Hàng thì tôi không thấy anh ấy sẽ có biện pháp nào cho loại chuyện này, nếu để anh ấy làm thì anh ấy sẽ lại ăn luôn tiểu quỷ kia.