Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 138




“Phong thủy như nhau, đối với một vài người là nơi tuyệt mình nhưng đối với một vài người khác lại là nơi hô mưa gọi gió. Cho nên không cần lo lắng như vậy.” Tổ Hàng nói, lên lầu hai.

Cái nhà này so với sự tưởng tượng của tôi thì còn tốt hơn một chút. Đồ đạc trong phòng khách vẫn còn mới, bé gái kia đang ở trên sô pha xem phim hoạt hình. Thấy mẹ đã về, chạy tới cười nói: “Mẹ, hôm nay không cần tiêm. Con khỏe rồi.”

Tôi không biết những lời này là đứa bé muốn an ủi mẹ hay đơn giản là đứa bé sợ tiêm, nhưng nghe đứa bé nói như vậy trong lòng tôi rất khó chịu. Nhìn về phía Tổ Hàng, hy vọng anh ấy có thể giúp tìm được nguyên nhân.

Từ trong phòng bếp vọng ra tiếng của dì, nói: “Tiểu Đàm à, dì nấu cơm xong rồi, lát con xào chút đồ ăn là được. Dì cũng  muốn về sớm.”

Dì đi từ trong phòng bếp ra thấy chúng tôi, sửng sốt một chút mới cười nói: “Có khách à, vậy…”

“Dì cứ về trước đi.” Tiểu Đàm nói. Tiểu Đàm chính là người phụ nữ này, cô ấy nhìn chúng tôi có chút ngại, “Dì chỉ tới giúp tôi ban ngày, khi tôi đi làm về thì dì cũng về nhà.”

“Như vậy không phải cô rất mệt sao? Đi làm về một chút nghỉ ngơi cũng không có.” Tôi nói.

“Như vậy đỡ tốn tiền. Lúc ông nội qua đời nhà cũng không có nhiều tiền, khi ba đứa nhỏ bị bệnh thì nhà nợ rất nhiều. Hiện tại thân thể mẹ chồng tôi cũng không tốt, con bé cứ hai ba ngày lại sinh bệnh, với tiền lương của tôi cũng chỉ có thể tự mình vất vả thêm một chút.”

Khi nói chuyện, một bà lão đi từ trong phòng ra, bà lão kia vừa nhìn đã thấy rất yếu, vừa đi vừa bám vào tường. Bà ấy nói: “Có khách tới à? Ài, bà già này khiến hai mẹ con nó liên lụy rồi.”

Đang nói chuyện, đứa bé lại ho xé gan xé phổi. Tiểu Đàm bảo chúng tôi cứ tự xem, cô ấy phải đi nấu cơm, đợi lát nữa đứa bé đi ngủ cô ấy còn phải thêu tranh chữ thập đi bán.

Tôi lấy ra la bàn, đứng ở ban công trước nhà bọn họ đo sơn hướng. Không có không vong, sao trong nhà lại sẽ có biến cố lớn như vậy?

Đi theo Tổ Hàng cùng xem toàn bộ ngôi nhà, đại khái là nhà mới, dụng cụ nhìn đều rất mới, trông cũng không tồi.

Hỏi Tiểu Đàm, xác định một năm trước mới vừa trang hoàng, phòng bát vận. Sau khi làm bàn bài tôi lại lần nữa trợn tròn mắt, không hề có vấn đề gì lớn.

Tôi còn đang nhíu mày, từ trong phòng bếp truyền tới tiếng thét chói tai.

Chúng tôi chạy tới, thấy nồi xào trong bếp đang cháy, giẻ lau bên cạnh cũng đang cháy lên. Chai dầu bằng nhựa gần đó bắt đầu bị nóng mà biến dạng.

Tổ Hàng phản ứng rất nhanh, cầm lấy rau xanh ở trong bồn rửa ném vào trong nồi, đồng thời tắt gas. Lửa trong nồi lụi dần. Lửa nhỏ, anh ấy có thể gạt chai dầu ăn sang một bên, như vậy chỉ còn giẻ lau đang từ từ cháy cuối cùng cũng bị dập tắt.

Tôi không dám tưởng tượng nếu vừa rồi phản ứng chậm một chút, chai dầu ăn kia bị nóng chảy ra rồi cháy lên, như vậy phòng bếp này có lẽ không cứu được nữa.

Tất cả mọi chuyện xảy ra cũng chỉ mất mấy chục giây, bà lão ở trong phòng nghe được âm thanh vội vàng đi tới nhìn xem thì bị té ngã trên nền nhà. Bé gái trong phòng khách hoảng sợ òa khóc. Khóc to một lúc, hơi thở khó khăn liền bắt đầu ho dữ dội.

Tiểu Đàm luống cuống, ôm lấy con đang ho dữ dội, lấy khăn giấy giúp lau miệng cho bé: “Hạo Hạo, không sao đâu. Chú dập tắt lửa rồi, không sao đâu. Hạo Hạo uống nước đi.”

Một tay cầm một ly nước trong suốt đưa cho bé. Bé gái nhịn ho, mới vừa uống được một ngụm lại ho ra, ho trực tiếp vào trong ly nước.

Lần này chúng tôi đều kinh sợ, nước trong ly kia biến thành màu đỏ nhạt. Đứa bé… ho ra máu.

Bà lão đã tự đứng dậy, đang đỡ lấy eo của mình, đi tới cửa phòng nhìn thấy vết máu trong ly nước liền khóc: “Chẳng lẽ ông trời muốn cả nhà chúng ta chết hết sao? Tôi lại chỉ có một đứa cháu gái…”

Bà lão khóc nấc, bà lão vừa khóc, Tiểu Đàm cũng khóc theo, đứa bé lúc này lại không khóc, đưa tay lau nước mắt của mẹ: “Mẹ đừng khóc, con khỏe, mẹ xem con không còn ho nữa.”

Tôi nhìn cả nhà, cũng nhịn không được xoay người đi vào trong phòng bếp, không muốn người khác thấy mình rơi nước mắt.

Tổ Hàng đi theo tôi, thấy rau trong nồi đã không ra hình dáng gì, nói: “Khóc cái gì?”

“Anh không cảm thấy gia đình này rất đáng thương sao? Nhưng chúng ta lại không tìm thấy nguyên nhân. Nếu nói đồ trong nhà gây ra vấn đề thì cũng chỉ có một người gặp vấn đề, sẽ không nhiều như vậy, hơn nữa đều là bệnh phổi.”

“Ai nói không tìm ra nguyên nhân, kia chẳng phải là nguyên nhân sao?” Tổ Hàng đứng ở cửa sổ phòng bếp nhìn ra bên ngoài.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, bên ngoài không có gì đặc biệt. Không thấy hình sát gì.