Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 115




Địa điểm xảy ra chuyện là rừng cây nhỏ phía sau bệnh viện. Tôi cùng chồng chị Kim Tử xông ra ngoài, chạy về phía rừng cây nhỏ.

Xa xa có thể nhìn thấy rừng cây nhỏ nơi xảy ra chuyện. Trên con đường nhỏ kia có một chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe của nhà tang lễ đang đỗ, trên mặt đất có tấm vải trắng phủ lên thi thể. Cảnh sát đang ngồi trên xe cảnh sát nghịch điện thoại, nhiệm vụ của anh ta đã hoàn thành. Còn người nhà tang lễ kia tôi đã từng gặp, cô ấy dường như rất quen thuộc với nhóm Kim Tử, tên là Tiểu Cảnh.

Cô ấy đang dựa vào xe nhà tang lễ, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất, tay đang rải một xấp giấy tiền.

Chạy tới, tôi lớn tiếng hỏi: “Cô… Tiểu Cảnh đúng không? Tôi tìm chị Kim Tử, tìm Tổ Hàng. Bọn họ đâu?”

Tiểu Cảnh nhìn về phía tôi, do dự một chút mới nói nhỏ: “Bọn họ đuổi theo Sầm Mai, nhiệm vụ chính của tôi là trông coi thi thể này để ngừa lỡ như nó biến thành âm thi.” (*âm thi: xác chết được điều khiển bởi ma thuật hắc ám)

Tôi theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, Sầm Vũ Hoa không phải bị bệnh nhân tâm thần khác giết chết sao? Sao lại sẽ biết thành âm thi được? Chồng chị Kim Tử đi tới vén tấm vải trắng lên, nói: “Cô ta bị quỷ giết chết.”

Tấm vải trắng bị vén lên, tôi cũng thấy được trên tay, trên chân, trên người cô ta đều bị buộc bởi chỉ đỏ, đôi mắt còn không nhắm lại, ngực có một lỗ thủng, máu đọng lại đã biến thành màu đen. Trên mặt đất chỉ có một ít lá rụng, dựa vào dấu vết của đám lá có thể thấy được nơi này không hề có sự chống cự hay giãy giụa gì. Cứ như vậy một người đã bị móc tim ra. Cảnh sát thờ ơ với án tử này, dường như cũng biết đây không hề giống vụ án bình thường nhưng không có ai nguyện ý nói ra.

Bị moi tim! Giống như Sầm Mai!

Trong một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho ba người bọn họ bị mất tích, khiến Sầm Vũ Hoa thành cái dạng này.

Bác sĩ trong bệnh viện cầm giấy tờ đã ký xong đi xuống, cảnh sát cũng xem chữ ký trên giấy tờ rồi bảo Tiểu Cảnh đem thi thể đi. Tiểu Cảnh chỉ huy mấy người trong nhà tang lễ, thuần thục bọc thi thể lại rồi nâng lên xe. Tiểu cảnh còn nói nhỏ với bọn họ: “Đưa về rồi lập tức hỏa táng.”

Vận mệnh người Sầm gia đều như vậy sao? Mấy chục năm trước toàn thôn bị diệt tộc, hiện tại chỉ còn lưu lại mấy người còn không được chết tử tế.

Ngũ tệ tam khuyết của thầy phong thủy, không ai có thể thoát được.

Nhìn xe nhà tang lễ rời đi, manh mối của chúng tôi lần nữa lại bị cắt đứt, không biết phải tìm hướng nào, mà Tiểu Cảnh cũng không nhắc nhở gì chúng tôi cả.

Khi chúng tôi không biết phải làm sao, điện thoại chồng chị Kim Tử đột nhiên vang lên. Anh ấy nhìn thông báo trên màn hình, vui mừng nói: “Là Kim Tử… A lô, bọn em đang ở đâu?... Anh với Vương Khả Nhân đang ở rừng cây trong bệnh viện tâm thần.... Được rồi, bọn anh qua ngay lập tức.” Anh ấy ngắt điện thoại, vội vàng chạy về phía xe, tôi cũng chạy nhanh theo, hỏi: “Bọn họ ở đâu?”

“Ở phía sau tòa cao ốc bỏ hoang.”

Tòa cao ốc bỏ hoang kia không gian lớn, không có hơi người, không có ánh đèn, đều rất thuận lợi cho thần quái tụ tập.

Khi xe chúng tôi đi tới tòa nhà kia, Kim Tử cùng Linh Tử và cả Khúc Thiên đều đang ngồi ở dưới lầu 1. Kim Tử còn đang soi gương, lấy khăn ướt lau mặt, không có chút vẻ khẩn trương nào. Trái ngược lại, tôi cùng chồng chị Kim Tử bên này lại nôn nóng cùng bất an hiện rõ trên mặt.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Chồng Kim Tử vừa xuống xe đã kêu lên.

Linh Tử rụt cổ không nói chuyện, chị Kim Tử quay sang cười, đứng lên rồi nói: “Không có chuyện lớn gì cả.”

“Vậy sao không gọi điện thoại được? Lại còn cả một đêm.”

“Là bị Sầm Mai đưa vào kết giới không ra được.”

Tôi tiến đến, ngồi xổm bên cạnh Khúc Thiên, nhỏ giọng gọi: “Tổ Hàng? Tổ Hàng?” Anh ấy ngồi dựa vào cột. Khi tôi lay anh ấy, anh ấy cứ như vậy từ từ ngã xuống.

“A!” Tôi kinh ngạc, “Tổ Hàng đâu?” Đây chỉ là thi thể Khúc Thiên, Tổ Hàng không ở nơi này.

Linh Tử nói: “Tổ Hàng đi tìm Sầm Mai. Kết giới có thể giam giữ chúng tôi nhưng không giam giữ được quỷ, cho nên anh ta giao thân thể Khúc Thiên cho chúng tôi rồi tự đi tìm Sầm Mai. Kết giới kia đã biến mất, chúng tôi thoát ra được thì hẳn anh ta không có vấn đề gì.”

Kim Tử vỗ vai anh ta, nói: “Về nhà rồi nói sau, nhìn bên kia đi, người ta đang để ý chúng ta kìa, chúng tôi ở chỗ này nhất cử nhất động đều dễ dàng bị người ta thấy. Về nhà rồi nói.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ, ở phía trước tòa nhà cao ốc bỏ hoang này là một vài khu nhà, là mặt sau của bệnh viện tâm thần… tòa nhà chữa những bệnh nhân tâm thần nặng. Tòa nhà đó hoàn toàn bị ngăn cách, bệnh nhân tâm thần bên trong đều có khuynh hướng bạo lực. Ở trong đó cũng không khác gì ngồi tù.

Trên mái tòa nhà đó có một tháp nước được xây, trông giống như có một người đứng trên tầng thường đang nhìn chúng tôi vậy. Loại nhà như này Tổ Hàng đã nói với tôi rồi, nhà như vậy nếu ở đối diện sẽ dễ dàng bị ăn trộm, dễ dàng bị người ta rình rập.

Linh Tử cõng thân thể Khúc Thiên lên xe, tôi do dự có nên cứ như vậy mà rời đi. Tôi đến đây là để tìm Tổ Hàng, hiện tại anh ấy ở đâu hay bị làm sao tôi cũng không biết, cứ như vậy rời đi để mặc một mình anh ấy đối phó với Sầm Mai thì có hợp lý không? Hơn nữa đó là Sầm Mai. Đối với Sầm Mai tôi vẫn có tâm lý phòng bị.

Nhưng chị Kim Tử lại nói: “Em ở lại đây cũng không làm được gì, sẽ chỉ khiến Sầm Tổ Hàng phân tâm. Trên người em có bùa phân hồn của anh ta, em có nguy hiểm gì thì anh ta sẽ biết, tự nhiên sẽ bị phân tâm. Em đi theo bọn chị đi, em an toàn thì anh ta mới có thể toàn tâm toàn sức đối phó với Sầm Mai.”

Tôi bị chị ấy thuyết phục. Tôi không phải cái loại phụ nữ chỉ biết tìm tới phiền toái, tôi lựa chọn an tĩnh chờ anh ấy trở về.