Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 5: The Dress! Do You Remember Who You Are?





Ôi cái đầu của tôi! Tôi cảm thấy nhức đầu, đầu óc quay cuồng loạn xạ và giống như hàng ngàn ngôi sao bay xung quay tôi. Tôi mở mắt, đang cố nhận thức mình đang ở đâu. Ồ, là phòng tôi!
-Hức_ Tôi nấc lên, hình như mình chưa tiêu hóa xong.
Tôi chỉ nhớ mang máng hôm qua sau khi đi khám bệnh sau đó tôi lại ghé vào quán bar của khách sạn, uống rượu một mình, không, hình như là với Ingrid và Layla. Tôi ngồi dậy và cố định hình mình lại, nhìn xuống thân mình, may quá, vẫn còn vải che thân. Nhưng ai là người đưa tôi về vậy!
Tôi mở cửa số ra. Bầu trời vẫn còn là buổi tối, vậy là hôm qua tôi uống vào buổi sáng à? Tình trạng này không quen, tôi chỉ nhớ mang máng lúc đó tôi chắc chắn uống vào buổi tối chứ.
Tôi súc miệng, cả người toàn mùi Vodka nồng nặc, hôi rình. Tôi leo vào bồn tắm, tắm cho thảnh thơi.
Tiếng nước đổ róc rách vào bồn, tôi cởi hết đồ ra, bước vào bồn tắm tận hưởng, nhắm mắt lại.
Tự nhiên tôi cảm thấy eo tôi có cái gì ôm tôi, tôi mở mắt ra thì tự nhiên cả người tôi bị ôm xuống nước. Tôi giẫy giụa, sờ cái gì đó, cái tay? Tôi còn cảm nhận được cổ tôi còn có một khuôn mặt khác dựa vào. Tôi nghẹt thở muốn thở lắm nhưng không được. Tôi giơ tay lên khỏi mặt nước, và tự nhiên người lại có thể ngồi dậy. Tôi nhận thức xung quanh và ngỡ như một giấc mơ. Nước từ trong bồn được rút hết xuống cống, hình như nó có mấy sợi tóc dính ở đó.
Tôi sợ hãi rời khỏi bồn tắm, mặc đồ lại và đập ra khỏi cửa phòng nhà tắm. Tôi thấy có một cậu bé có mái tóc màu trắng tinh phấp phơ, mặc vest đen, đứng trước mặt tôi. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đến rạng ngời, làm ai cũng phải yêu thích cậu bé.
-Mr. Mars kêu tôi dẫn cô đến nơi này!
Mr. Mars? Mars Mars Mars
Tôi ngẫm nghĩ một hồi và nhận ra

-Jonathan Mars? Kêu em dẫn chị đến… đâu?
Cậu bé dường như có dấu hiệu là bắt buộc tôi đi theo, tôi liền nhún vai, hỏi
-Xin lỗi, chị thậm chí còn không biết Jonathan Mars là ai, sao chị có thể đi theo em!
-Tôi không biết, ông chủ bảo tôi làm gì tôi làm đó_ Cậu bé trả lời như người máy.
Tôi đứng trước mặt cậu bé, ngồi xuống nhìn cậu. Thật là khuôn mặt trẻ quá đi
-Một, chị còn trẻ, 24 tuổi thôi. Hai, chị không biết và hoàn toàn không có nhận thức nào về Jonathan Mars và ba, em tên gì tại sao em vào được đây?
Tôi làm ánh mắt long lanh nhìn vào cậu bé, mỉm cười, sau đó cậu bé vẫn lạnh nhạt
-Tôi không biết tôi là ai và tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi thôi.
Tội nghiệp, thậm chí còn không biết tên mình. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, cậu bé tỏa ra mùi hương ngọt ngào của mùi quế làm nghiện người ngửi
-Vậy thì, chị gọi em là Lucas nhé, được không?
Cậu bé không đáp, đi qua khỏi mặt tôi. Tôi đông như cục đá và cảm giác có tuyết thổi ra. Tôi cúi đầu xuống đứng dậy đi theo cậu bé.
Cậu bé đưa tôi băng qua hành lang, sau đó, tôi ngẩng cổ lên, phát hiện có một cặp song sinh nữ trước mặt tôi. Tôi thì chết điếng ngừoi, cậu bé lại nhẹ nhàng dẫn tôi đến. Cặp song sinh trừng mắt nhìn tôi và tôi thấy cặp song sinh mặc bộ đầm cũ kỹ màu xanh làm cho người ta cản giác ớn lạnh hơn. Tôi đến gần người cậu, nói bằng giọng run run
-Đừng nói đang chơi trò hù dọa nhé!
Sau đó, chúng tôi cùng đứng trước của phòng 130.
-Chị thấy có cảm giác không tốt, đừng nói là em đưa chị vào, sau đó khóa cửa bỏ mặc chị nhé!
Tôi đã xem nhiều bộ phim nhiều nhân vật bị đẩy trong phòng rồi khóa cửa lại. Ôi, phim kinh dị T.T
“ Két…”
Tiếng cửa mở ra nghe kẽo kẹt, tôi nhớ lại, cái tiếng này là, thằng hề!
Những ký ức đau thương bắt đầu quay lại. Làm ơn đi Carol, khống chế nó đi! Khống chế nó đi, đừng manh động. Các bạn nên biết, mỗi lần tôi manh động, a hèm tôi cũng chẳng nhớ việc tôi làm đâu nhưng tôi chắc chắn nó không có gì tốt đẹp.
Tôi đổ mồ hôi tay, hai mắt nhắm nghiền, môi cắn chặt lại cố nghĩ tới nơi hạnh phúc của tôi.
-Cô không vào à?

Thằng bé nói với tôi. Tôi mở mắt ra thấy cậu đã đứng sâu tít bên trong bóng tối làm tôi không thể thấy. Tôi chậm rãi bước vào, bỗng nhiên ở đâu ra, đèn phụt lên, làm cho tôi thấy cậu dễ dàng hơn. Tôi đã đứng bên cậu từ lúc nào. Cậu giơ ngón tay chỉ về phía bên trái. Tôi nhìn theo hướng của cậu. Trước mặt tôi là một cái tủ kính trong suốt bụi bặm, giống như nó được tồntại hàng trăm năm nay. Đó không phải điều tôi quan tâm. Cái tôi quan tâm là bộ váy nằm bên trong nó.
Đó là một bộ váy màu tím đậm mang phong cách u tối nhưng lại có những đường nét cổ kính.
Tôi lại tiến đến gần hơn, đứng đối diện với cái tủ nhìn vào bộ váy. Cái cổ áo làm tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ của người phụ nữ phương Tây. Tôi thích nhất là cái hoa được may trên đó và dấu hiệu qua thời gian cũng không có. Đẹp quá!!!( Không biết về thời trang nên thấy sao bình luận vậy)
-Cái này là…_ Tôi ngập ngùng chĩa vào đó
-Đó là chiếc váy Purple Night của công nương Katherine vào thế kỷ XVIII- Cậu bé giải thích- Nó là bộ váy nổi tiếng nhất về chất liệu và đường may của nó. Tính đến nay, nó là bộ váy đẹp nhất trong lịch sử với giá đến hơn 100 triệu $
-100 triệu $, đùa à_ Tôi hết hồn rời xa cái tủ, vì tôi sợ một động chạm nhỏ của tôi sẽ làm cho nó bị hư.
Tôi nhìn lại cậu bé, vẻ mặt như không có gì đáng đùa cả
-Mr. Mars rất mong cô mặc để đến dự buổi “tiệc bóng đêm” của chúng tôi và đã nhờ tôi đưa cô cái này
Sau đó, cậu bé móc từ túi quần một cái thiệp và đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, sau đó quay lại nhìn cậu bé thì cậu bé đã biến đi đâu mất rồi. Tôi sợ bóng tối lắm T.T Tôi mở tấm thiệp ra, nó được ghi rất tinh tế làm cho người đọc cảm nhận người viết đã dồn hết sức như thế nào.
Thưa cô Nguyen,
Tôi rất mong cô mặc chiếc váy Purple Night này đến dự “tiệc bóng đêm” của chúng tôi. Và, nó có lẽ sẽ làm cho cô gợi nhớ vềđiều gì đó
Rất mong chờ cô
Jonathan Mars
Nhớ? Nhớ gì???
Tôi đóng tấm thiệp lại, nhìn vào tủ kính có chiếc váy Purple love, trong lòng buồn bã vì sợ sẽ làm hư nó. Có điều là làm sao mở cái tủ này và ra khỏi đây đi. Tôi bị mù đường =,=”
“Cạch…”
Ôi hết hồn, tự nhiên chiếc tủ được mở ra, tôi nhẹ nhàng chạm vào chiếc váy. Đúng là chất liệu tốt thiệt, thậm chí sờ vào cũng rất mát tay. Đẹp quá!
Tôi trở về phòng mình với trên tay cầm chiếc váy trên tay một cách nặng nhọc, sau đó treo nó lại một cách gọn gàng lên tủ. Tôi không biết do phản xạ ánh sáng hay là gì mà bông hoa ấy lóe lên rồi biến mất chớp mắt. Tôi dụi dụi mắt, chắc là mình buồn ngủ rồi.
Tôi chạm vào bông hoa ấy, bỗng tự nhiên nó xuất hiện cái gì đó!
Giấc mơ, ký ức?
“Katherine Mogestein”
“ Hãy giúp tôi! Cứu tôi với!”

Một cô gái rất xinh đẹp cầm lấy tay tôi lên, mỉm cười mà nước mắt không ngừng rơi. “ Carolyn, hãy giúp tôi, hãy giúp tôi giải thoát cho Jonny, hãy giúp tôi!”
Tôi? Cô gái đứng trước mặt như cái gương vậy, cô ấy chính là tôi sao?
“ Hãy cứu Jonny! Hãy cứu February!”
“Khoan, cô là ai?”
Tôi mở bừng mắt ra, tôi đang ở đâu và đang làm gì?
Tôi đang đi trên hành lang của khách sạn, sau khi nghe giọng nói. Tôi cứ ngỡ khách sạn này là nhà tù. Đúng rồi, tôi đang trên đường đi dự tiệc bóng đêm. Tôi đang mặc Purple Night
Tôi bước vào một đại sảnh lớn, nhìn sơ qua ai cũng đeo mặc nạ và mặc nhiều bộ đồ sang trọng. Tôi giống như đứng giữa trung tâm làm ai cũng nhìn vào tôi, nhiều người trong đó có cả bà Mel, Layla, Ingrid giống như tôi là một con vật quý hiếm mà muốn tranh vào xâu xé vậy. Tôi run sợ nhưng họ lại giương mắt tập trung lại trên lầu. Tôi cũng nhìn theo họ.
Đập vào mắt tôi chính là một người đàn ông mặc bộ đồ tuxedo sang trọng nhất mà tôi nhìn thấy, hắn ta đội mũ đen cao và cùng cây gậy chống. Hắn đeo mặt nạ, nhưng tôi chắc chắn hắn rất đẹp trai, đẹp hơn những người bạn tưởng tượng. Chiếc mặt nạ không thể nào che được sức quyến rũ của hắn, mái tóc màu nâu đồng – màu tôi thích nhất. Khi hắn đi, ai cũng giữ thái độ cung kính khi thấy hắn.
Hắn nhếch mép tiến đến chỗ tôi, giơ tay ra.
-Thưa tiểu thư của tôi, tôi mời cô nhảy một điệu được không?
“I was an Angel
Living in the garden of evil
Screwed up, scared, doing anything that I needed”
Tôi biết một điều, tôi chắc chắn không có thiện cảm với người đàn ông này. Hắn ta quá hoàn hảo và có mùi của chết chóc.
" No one cant take my soul away"
Lời tác giả: *tung hoa* Sự độc ác, bóng tối đã bắt đầu. Cố lên nhé Carolyn! Sao có cảm giác Carolyn thích hắn nhỉ? Và có thế cuối tuần này mình đăng liền 3 chương hay hơn. Nhớ ủng hộ mình nhiều nhé^^