Chồng Tôi Là Kẻ Điên

Chương 30






"Thiên, cái này là thật sao.

Anh chính là con của ông trùm Ngụy Giang Tình"
"Phải"
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô trả lời, không kiêng dè cũng không phủ nhận.

Gương mặt Phi Ca trắng bệch.

Từng bước chân cô hơi lùi lại về phía Đông Dực tất cả mọi hành động đó đều thu hết vào mắt Giang Thiên không xót một cử chỉ.

Ánh mắt bắt đầu tối lại, cả người tỏa ra bá khí cùng sự tức giận đang cuộn trào sôi sục ẩn sâu bên trong
"Giang Thiên, anh hãy tránh xa Phi Ca ra, anh và Phi Ca vốn dĩ không cùng thế giới" Đông Dực không hề tỏ ra sợ hãi mà thẳng thừng nói với hắn
Còn Phi Ca chân tay đã run rẩy như sắp ngã.

Không phải cô không biết đến ông trùm Ngụy Giang Tình một ông trùm trong giới nổi tiếng khát máu và thích giải phẫu cơ thể người khác, mọi người thường nói ông ta bị điên có thể giết người bằng tay không.

Mỗi lần nghe đến đó thôi là tay chân Phi Ca đã nhảy dựng cả lên

"Phi Ca, mau lại đây cho anh" hắn gằn giọng tay nắm chặt thành quyền
"Phi Ca đừng sợ" Đông Dực không kiêng dè mà che chắn cho Phi Ca, nhìn hai người tình tứ trước mặt khiến máu nóng hắn dồn lên đến tận đại não.

Sự nhẫn nại cùng lý chí cuối cùng bị mất sạch
"Là do hai người tự chuốc lấy"
Hắn vừa dứt lời bên ngoài là vô số tiếng bước chân dồn dập chạy vào, bọn học đều mặc đồ màu đen trên ngực trái có hình cánh chim đại bàng biểu tượng cho người của Ngụy Gia, lồng ngực Phi Ca đập liên hồi như thể chuỗi ngày kinh khủng sắp xảy ra đối với cô
"Còn đứng đấy nữa mau tách hai người bọn họ ra" hắn ra lệnh
"Không, không....Đông Dực cứu em...đừng mà, đừng bắt tôi"
Ngay lập tức cô và Đông Dực liền bị tách ra, hắn áp sát cô kéo cô lại gần về phía mình còn Đông Dực hoàn toàn bị đàn em của hắn khống chế
"Phi Ca, em làm sao vậy.

Vừa nãy chẳng phải chúng ta đang vui vẻ sao, hửm"
"Anh....anh...tại sao anh lại như vậy,...đồ điên.

Đồ dối trá, tôi cứ tưởng anh là người tử tế thật không ngờ"
Hắn giật ngược tóc Phi Ca ra đằng sau gằn giọng "Phi Ca, em tin tưởng tên đó thay vì tin tôi sao, hả" hắn dường như là gầm lên
Phi Ca do quá hoảng sợ mà nước mắt nước mũi đã tèm lem, từng tiếng nấc của cô đã vang dội trong căn phòng chật hẹp "Hức hức....!Đừng mà"
"Cái gì là không cùng một thế giới, để tôi cho các người thấy chạm vào giới hạn của Ngụy Giang Thiên tôi thì chuốc lấy hậu quả gì"
"Anh tính làm gì, đồ điên.

Mau thả Phi Ca ra, anh không được làm hại cô ấy, cô ấy đã mất hết tuổi xuân vì anh rồi anh đừng làm hại cuộc đời của cô ấy nữa" mặc kệ bị đám người của hắn giữ Đông Dực vẫn ngoan cố không hề sợ hãi
"Phế đôi chân của tên đó đi, tôi nhìn chúng thật chướng mắt, còn nữa cái lưỡi dơ bẩn kia cũng lấy ra nốt đi toàn ăn nói những điều vô nghĩa"
"Đừng....đừng mà....Giang Thiên anh không được làm vậy"
Mặc kệ cô có la hét vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng thể kiểm soát được thú tính của hắn đang ngùn ngụt bộc phát.

Nhìn Đông Dực đang nằm quằn quại dưới đất vì bị đám người mặc đồ đen đó dùng roi da đánh vào chân, vào bụng, vào ngực mà khiến Phi Ca không dám quay lại nhìn.

Cô cắn răng đến nỗi đỏ cả mặt vậy mà Giang Thiên ngay cả khuôn mặt cũng không hề hiện lên tia thương xót
Chỉ trong thoáng chốc sàn nhà sáng choang bốc chốc đã tanh nồng mùi m*u tươi của Đông Dực.

Hai đôi chân của Đông Dực đã nét bét, tiếp đến là một con d*o sắc nhọn luồn vào miệng Đông Dực lôi chiếc lưỡi của anh ra ngay lúc ấy Phi Ca lập tức hét toáng lên vì cảnh tượng hết sức kinh hoàng

"Không được để cho tên đó ngất, mang thuốc vào đây"
Hắn vừa nói bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập chạy vào bưng lên trước mặt hắn một chiếc khay với hai ống kim tiêm bên trong có chất lỏng màu hổ phách
"Tiêm cho tên đó đi, tôi muốn xem xem tên đó khi tiêm xong hai ống tiêm này có bị sốc thuốc mà chết không.

Nếu tên đó chịu được hai kim tiêm này mà chưa chết thì mang đầu Huỳnh Dược Đông về đây cho tôi"
"Đừng....đừng mà...." Phi Ca nhìn Đông Dực quằn quại dưới đất miệng chỉ có thể rên ư ử không thể phát ra thành tiếng thì liền quỳ rạp xuống dưới đất ngay chỗ chân hắn mà nức nở "Thiên, em xin anh...làm ơn đi, hức hức....anh đừng giết Đông Dực, em sẽ nghe anh mà....sẽ không cãi bướng anh nữa,....hức hức có được không"
Nhìn giọng nói nỉ non nấc lên thành tiếng không thành lời của Phi Ca thì hắn đã mủn lòng, ánh mắt không còn sự tức giận nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Đông Dực đến tàn nhẫn "Em chắc chứ, bảo bối"
Nhìn Phi Ca quỳ dưới chân mình phục tùng Giang Thiên hắn vô cùng thỏa mãn "Vậy được em có đồng ý làm vợ tôi không, hử.

Có đồng ý lấy tôi không, mau trả lời đi"
Em quay sang nhìn Đông Dực mà mím chặt môi bản thân hơi lưỡng lự thì hắn lại nói thêm một câu "Em có biết ống tiêm đó đựng gì không.

Đó là ma túy mà Huỳnh Dược Đông mới chế đó chưa được con người sử dụng đâu.

Nếu chỉ một mũi tiêm tên đó chịu được thì xem ra mạng hắn lớn rồi"
"Em đồng ý....em đồng ý lấy anh mà, anh đừng nói nữa....đừng nói nữa mà...hức hức"
Hắn vuốt nhẹ mái tóc của Phi Ca mỉm cười nhàng "Ngoan lắm"
Tờ giấy đăng kí kết hôn được chuẩn bị ngay sau đó, hai chữ kí ngay ngắn đã được đóng dấu đỏ xác nhận đến chói mắt.

Hắn mỉm cười đầy thỏa mãn cẩn thận đưa tờ giấy cho luật sư ngay đó rồi quay sang Phi Ca "Tôi xử lý xong tên đó rồi thì tiếp theo sẽ tới lượt em"
"Hức....aaaaaaaaa....."
Và sau đó chỉ còn là tiếng khóc thút thít cùng màn đen mờ mịt vây quanh bao trùm lấy Phi Ca
....

Chẳng biết Đông Dực đã được hắn xử lý như nào nhưng chỉ biết khi Phi Ca tỉnh lại phát hiện bản thân mình đang nằm trong một chiếc lồng.

Đúng là trong một chiếc lồng bằng vàng óng ánh, chiếc lồng to bằng gần cả căn phòng, Phi Ca vừa nhúc nhích thì phát hiện chân cô đã được x*ch lại, trên người đã được thay bằng bộ đồ khác
"Phi Ca, bảo bối có thích nơi này không"
"Giang Thiên, anh điên rồi....tôi không thích như vậy.

Mau thả tôi ra, tôi cầu xin anh mà....hức hức tôi không phải thú nuôi.

Làm ơn đừng nhốt tôi như vậy"
Gương mặt Giang Thiên thích thú như đứa trẻ đẹp đẽ và đầy vô tội "Bé cưng à, đừng có bướng.

Anh đang phạt cưng rất nhẹ nhàng.

Anh đã làm tổn hại thể xác em đâu, em yên tâm đi anh không giống với ba anh đâu, hì hì"
.....
Thân: ad♥.