"Em tỉnh rồi à"
Phi Ca nhíu nhíu mày chớp mắt định hình xung quanh rồi quay sang nhìn hắn dè dặt
"Anh....anh"
"Tôi làm sao" hắn ghé sát gương mặt lại gần Phi Ca cười nhẹ
"Đừng làm ra mình thanh cao lắm tôi nói rồi tiền nợ anh tôi sẽ trả hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau"
Phi Ca tuyệt tình toan đứng dậy thì từ đằng sau một vòng tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau.
Hắn gục mặt vào hõm cổ Phi Ca hít lấy hít để mùi thơm nhàn nhạt toát ra từ cơ thể cô giọng nói có phần run run
"Đừng....Phi Ca thời gian qua tôi rất khổ sở, thực sự khổ sở....đừng bỏ tôi có được không.
Cho tôi một cơ hội để bù đắp cho em có được không"
Giọng của hắn lộ rõ phần mệt mỏi cùng ưu phiền không hề che dấu, một lần nữa hắn lại làm cho trái tim Phi Ca rung rinh gieo rắc cho cô thêm hy vọng như cái ngày năm năm về trước
"Tôi không cần....thực sự không cần anh thương hại tôi, Giang Thiên lần này tôi thực sự chúc phúc cho anh cùng Hàn Tĩnh, tôi không cùng thế giới với hai người làm ơn đừng lôi tôi vào những danh vọng phù phiếm đó"
"Phi Ca, em nghe anh nói" Hắn càng ôm chặt cô hơn khi cô giẫy dự muốn thoát khỏi vòng tay hắn "Anh và Hàn Tĩnh không hề yêu nhau có thể em không biết anh và Hàn Tĩnh đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Cho anh cơ hội được chăm sóc em, bù đắp cho em có được không.
Anh sẽ chữa bệnh cho mẹ em chúng ta sẽ cùng sống thật hạnh phúc có được không"
Cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng bỏng đang chảy xuống làm ướt vai thấm qua cả chiếc áo mỏng của Phi Ca, hắn thực sự khiến cho cô rung động, người đàn ông bản lĩnh này đã khóc trước mặt cô đã biểu lộ sự yếu đuối trước mặt cô sao?
"Giang Thiên...."
"Đừng bỏ anh mà, anh thực sự cô đơn lắm"
Thấy Phi Ca im lặng hắn xoay người cô đối diện với mình, cảm nhận mũi cô hơi ươn ướt, tầm nhìn hơi nhòe đi hắn vuốt nhẹ gương mặt hơi tái xanh của cô "Phi Ca, anh không cần em phải tiếp nhận anh ngay bây giờ nhưng hãy để anh có cơ hội chứng minh có được không.
Anh sẽ từ từ kể cho em nghe về cuộc đời anh về năm năm trước có được không"
"..."
Ánh mắt do dự đó của Phi Ca khiến đáy lòng Giang Thiên hơi nhức nhối, hắn quyết định dùng những lời lẽ có sức nặng hơn "Anh sẽ tìm những bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho mẹ em có được không, anh giúp em trả lại trong sạch cho ba em giúp em nói lý lẽ với nhà họ Huỳnh có được không.
Chỉ xin em đừng bỏ anh, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh sợ....thực sự rất sợ"
Đáy lòng Phi Ca như có dòng nước ấm chảy qua, trái tim băng giá một lần nữa như được sưởi ấm, cảm nhận cô không còn dùng ánh mắt thù địch nhìn mình, không còn phản kháng những cái ôm từ mình Giang Thiên lúc này mới cong khóe môi
"Giang Thiên, tôi cảm ơn anh lần này tôi lại nợ anh"
Cho phép Phi Ca cô một lần được dựa dẫm một lần được nghỉ ngơi.
Cô thực sự mệt mỏi khi phải gồng gánh tất cả mọi chuyện trên vai suốt năm năm qua, cái ôm của Giang Thiên rất chặt như một lời khẳng định chắc chắn sẽ giúp gia đình lấy lại trong sạch mà Hàn Tĩnh đã phá nát
Phi Ca, tôi đã nói rồi em không rời khỏi tôi được đâu.
Bây giờ mới là lúc tôi thực sự thỏa mãn với tất cả những gì mình có
Gương mặt sắc sảo với đôi mắt lạnh lùng giấu đằng sau vẻ mệt mỏi cùng cô đơn hắn bày ra cho cô xem.
Hắn nói rằng bản thân mình sẽ không để vụt mất người mình yêu như cách cha hắn từng làm nhưng từng lớp mặt nạ một mà hắn đang bày ra cho cô xem mới là thứ vũ khí đang từng ngày bào mòn đi cái tình yêu chết tiệt của hắn và cô
...
"Giang Thiên đừng tự mình quyết định hết mọi chuyện, hãy để Sibas theo con đi"
Giang Tình ngồi ngay ngắn đối diện với Giang Thiên đang ngồi trên chiếc ghế chủ tử, quyền chủ tử điều hành Ngụy Gia đã được trao cho Giang Thiên một cách tử tế nhất vì hắn xứng đáng có được
"Ngay đến cả hậu duệ của Hàn Tử con còn có thể tiêu diệt được thì cần gì đến một ông già như Sibas chứ con không cần.
Sau này chắc chắn Phi Ca cũng không thích ông ta đâu"
Giang Tình hơi nhếch khóe môi, sự khinh thường không hề che dấu trong đáy mắt "Con tưởng bản thân mình sẽ giữ được Phi Ca mãi mãi sao, con nghĩ rằng với cái cách ngu ngốc con đang làm là đúng sao"
"Ông lại dám theo dõi tôi sao, chết tiệt"
"Con nhanh nhạy như thế nào, con bản lĩnh tới cỡ nào có bằng được Sibas không đừng có tự ngu ngốc mà đánh mất đi nhân tài của Ngụy Gia" Giang Tình đứng dậy rời đi trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu
"Tình yêu mà con luôn tôn thờ, cái cách mà con đối xử với người mình yêu thực chất còn kinh tởm hơn cả ta, cứ chờ mà xem"
"Ông...."
Thân: ad♥.