Từ sau lần cùng hắn ở trong căn phòng như địa ng*c chốn trần gian ấy.
Những cái x*c, những con d*o cái k*o những dụng cụ mang âm thanh l*nh lẽo đến ghê người đã ám ảnh em đến nỗi như cư*p lấy linh h*n em vậy.
Hằng ngày để cho hắn sủng ái, mặc kệ cho đám người như rô bốt kia chăm chút, lúc nào người cũng như trên mây ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Có lẽ sự việc ngày hôm đó đã ám *nh thần trí sâu sắc đối với một cô bé 19 tuổi
Hơn 3 tháng sau em phát hiện mình mang thai, nỗi s* hãi ngày càng lấn chiếm lấy thân thể và trí óc em.
Bào mòn từ thể x*c cho đến tận trái tim
"Ọe....ọe....." thức ăn cứ đưa vào miệng là nôn mửa.
Đám người của Thị Nhi vừa lo vừa sợ liền tức tốc thông báo cho hắn biết.
Hắn nghe xong khuôn mặt vẫn như vậy ngay đến cả cái nhíu mày cũng không thay đổi, nếu có thay đổi sắc mặt thì môi mỏng cũng chỉ hơi mím lại
"Đi ra hết ngoài" hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám người trong phòng đi ra ngoài.
Đến khi bầu không khí trong đây bao trùm một màu lạnh ngắt hắn tiến đến bên em trầm thấp nói
"Nói, muốn giữ đứa bé hay muốn bỏ"
"..." em vẫn mím môi ngoan cố không trả lời, chẳng phải đến cuối cùng hắn vẫn tự quyết định theo ý của bản thân mình hay sao
Lửa gi*n cùng sự tức giận trong lòng hắn giường như rất dễ làm cho bộc phát ngay cả một thái độ nhỏ của em cũng khiến bản thân hắn như phát đi*n phát cuồng mà hành h*ng em, thấy ánh mắt hắn không còn là màu đen tĩnh lặng mà thay vào đó đã bao phủ bởi một tầng giá rét em biết điều liền co r*t người lại giọng lắp ba lắp bắp
"Em....muốn....muốn giữ lại đứa bé"
Hắn dơ tay lên, em nhắm tịt mắt lại cứ tưởng hắn sẽ đánh em nhưng hắn chỉ dơ tay lên sau đó vuốt nhẹ lên mái tóc mềm "Ngoan, nếu nghe lời anh sẽ không tổn hại em và đứa bé.
Em hiểu ý anh nói chứ"
Em khẽ gật gật đầu
"Nghỉ ngơi đi"
"Giang Tình"
Hắn quay đầu lại không trả lời em nói tiếp "Giang Tình, trong này rất ngột ngạt anh cho em ra ngoài có được không, ra sân vườn thôi cũng được"
"Nghỉ ngơi đi" vẫn chỉ ba chữ đó hắn hoàn toàn không chịu nghe theo ý của em
Trong khoảng thời gian em mang thai, hắn đưa về rất nhiều y bác sĩ chuyên nghiệp dành riêng cho em.
Bao thực phẩm tươi ngon đều được lựa chọn kĩ càng dành cho bà bầu và đứa trẻ, tuy nhiên nhiều món em không ăn được vì bị nghén hắn liền không vui mà ép em ăn cho bằng hết, nếu không hắn sẽ trừng phạt.
Dù không cam lòng nhưng em vẫn phải cắn răng mà nuốt hết
Đến hơn 8 tháng sau, em chuyển dạ sinh ra một bé trai kháu khỉnh, suốt quãng thời gian đó hắn luôn kề cận bên em mọi lúc mọi nơi, chỉ đến khi đứa trẻ ra đời, y bác sĩ nói với hắn rằng em vẫn ổn hắn chỉ gật đầu rồi chạy vào cùng em, đứa trẻ hoàn toàn không được hắn ngó lơ.
Bởi lẽ một kẻ với bản tính chiếm hữu cao như hắn một kẻ với tinh thần luôn không ổn định như hắn đứa bé có cũng được không có cũng chẳng sao.
Bản chất của một kẻ tâm th*n phân liệt chỉ quan tâm đến kẻ mà mình coi là s*ng vật phải ở bên cạnh mình đến suốt cuộc đời có con nối dõi cũng được không có cũng chẳng sao
"Giang Tình, con...con em" khi vừa tỉnh dậy thân thể vẫn còn yếu ớt nhưng em vẫn không quên đi đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra.
Từ khi sinh ra em đã không biết mẹ ruột mình là ai, cũng không biết tại sao họ lại bỏ rơi mình chỉ biết sau này nếu có con dù cho đ*u khổ cùng khó cực thế nào em cũng yêu thương nó bằng cả con tim, dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho nó
Hắn sau khi thấy em tỉnh dậy thấy em đã nhắc đến con mà không thèm để tâm đến hắn thì cơn giận lại bùng phát giọng nói như rít ra từng kẽ r*ng "Dâu Tây, em đừng để đứa trẻ làm cho ảnh hưởng mà quên anh"
"Nhưng nó cũng là con anh mà" em thấp giọng
"Anh không cần biết, em không được phép để tâm đến bất cứ ai ngoài anh"
"Nhưng em chưa được nhìn con, cũng chưa biết nên đặt tên con là gì"
"Thằng bé tên Nguỵ Giang Thiên" hắn chỉ nói đúng một câu và vẫn không cho em được gặp bé con
Đến khi được đưa về nhà hắn tàn nhẫn tới nỗi không cho em được gần con, Giang Thiên đưa cho Thị Nhi chăm sóc.
Phụ nữ sau khi sinh thường rất dễ nhạy cảm, không được gặp con, không được gần con khiến em như phát đi*n.
Ngồi trong gian phòng em suy nghĩ rất nhiều thứ.
Thấm thoát cái đã sống chung cùng hắn được gần 2 năm, không ngày nào là được yên ổn lúc nào cũng nhìn hắn nở nụ cười đến giả tạo.
Bây giờ khi có đứa con thì hắn nhẫn tâm chia cách hai mẹ con dùng đứa bé để uy hiếp.
Hai hốc mắt em ửng đỏ, môi nứt nẻ khô khốc, tóc tai cũng hơi rối chỉ mong hắn quay lại để cấu xin cho gặp đứa bé
"Tình....Giang Tình" thấy cửa phòng em bật mở biết là hắn vào em liền chạy ra níu lấy cánh tay hắn
"Dâu Tây, cục cưng nhớ anh đến vậy sao" hắn cười híp mắt
"Giang Tình,.....cho em gặp con đi.
Mấy tháng nay em mới gặp con được có 1 lần em nhớ nó lắm"
Mặt hắn lại đ*nh lại, vừa mới thu xếp công việc để trở về gặp bảo bối thì trước mặt hắn em lại đòi gặp Giang Thiên khiến cơn tức giận của hắn lên đến tận đ*nh đầu, một tay giơ lên bóp c* em gằn giọng "Y Bình, anh đã dặn em như thế nào.
Tại sao em không nghe lời, hử"
Khuôn mặt em ngấn nước nấc lên một cái "Hức....Giang Tình....nhưng...!nhưng nó là con của anh mà, anh đừng như vậy nghe em nói"
"Ngay từ đầu anh nên bóp ch*t thằng nhỏ trong b*ng em thì đúng hơn, chỉ cần là con trai anh đều không muốn em nhìn hay để ý đến chúng.
Em chỉ cần có tình yêu của anh là đủ"
"Anh đi*n rồi, đi*n rồi sao....cho tôi gặp con đi mà"
Hắn ghé sát vào tai em, ánh mắt si mê hít hà hương thơm từ mái tóc hơi rối
"Tối nay anh chờ em.
Phục vụ anh cho tốt anh cho gặp con"
Em hoàn toàn đứng hình, càng ngày thú tính trong người hắn càng mất kiểm soát.
Em xin thề với bản thân chỉ cần có cơ hội em sẽ đưa con đi bỏ trốn.
Nhưng nói một chuyện làm mới là một chuyện, ngay cả đứa con của bản thân hắn còn dám đem tính mạng của nó ra đùa giỡn thì làm sao em dám liều
"Ngụy....Giang....Tình, tôi h*n anh"
.....