Chồng Tôi Là Kẻ Điên

Chương 11






Yết hầu hắn lên xuống, hơi thở hòa cùng mồ hôi dồn dập, n*m căn vẫn không ngừng khuấy đảo bên trong, em phải cong người đón nhận mỗi cú thúc như bão táp mà hắn mang lại, h*a tâm không ngừng thắt chặt xoắn lấy n*m căn
"Ưm....ư....huh....aggg...đau....hức"
Hắn liền tăng tốc đ*m rút h*a tâm ngày càng mạnh mẽ hơn, miệng liền nhắm đến hai đầu nh*y mà cắn xé
"Cứng rồi nè"
"Ư....hức....không được nói"
Hắn liền vỗ bốp vào m*ng em một cái đau điếng đến hằn rõ lên 5 đầu ngón tay trên m*ng "Em phải rên cho anh nghe, rên chứ không phải kêu đau đặc biệt khi làm t*nh không được khóc"
"Giang Tình....anh nhẹ thôi, sâu quá....ư....nhẹ thôi....hư....aaaaaaa"
Hắn cứ đ*m rồi rút đến lúc c* v*t ngày càng căng trướng muốn xu*t hết mầm móng ra bên ngoài thì hắn liền rút ra bao nhiêu d*ch nồng tr*ng đục bắn tung tóe lên vùng lưng của em.

Em thì thở dốc không ra hơi, hắn cho em đến hết cao trào này đến cao trào khác nhưng hắn luôn cảm thấy bản thân mình vẫn chưa là đủ, c* v*t chưa kịp mềm xuống liền căng trướng lên, cúi xuống nhìn thì em lắc đầu nguây ngẩy h*a tâm đỏ chót bị hắn chà đạp không thương tiếc nếu còn nữa chắc em sẽ không chịu nổi mất
"Không muốn đ*m vào cũng được, vậy thì mau ng*m lấy"
Em trợn tròn mắt lên khi nghe hắn nói câu đó, hắn nở nụ cười xảo quyệt nhìn em cất giọng cười trầm thấp

"Anh muốn miệng nhỏ nhắn này chứa đầy d*ch nồng, cũng muốn miệng nhỏ nuốt chúng vào thưởng thức"
"Không....không được đâu"
Thấy em cự tuyệt rưng rưng rơi nước mắt hắn nắm tóc em ấn đầu vào n*m căn bắt em phải ngậm lấy chúng, khuôn miệng nhỏ nhắn với những kĩ năng không thuần thục cứ m*t, ng*m và miết chặt lấy n*m căn khiến hắn như muốn phát điên mà ra sức đ*m rút vào miệng
"Bên dưới l* nhỏ xoắn chặt không chịu nhả ra, bên trên miệng nhỏ cũng ngậm chặt, em thật muốn tôi phải phát điên"
"Ưm....ư....mệt....tôi mệt....tha cho tôi"
Hắn vần em đến 4 tiếng đồng hồ mới chịu buông tha, bày đủ trò biến thái ra bắt em phải thực hiện để cùng lên đỉnh, ngoại trừ lỗ nhỏ là hắn chỉ đ*m vào một lần do em đang bị thương.

Ngày hôm nay hắn cũng không c*n mút em đến mức tróc da chảy máu do sức khỏe em có hạn nên hắn vẫn phải dùng nước lạnh để giải quyết, trước lúc rời khỏi phòng hắn vẫn không quên bỏ lại một câu khiến em phải rùng mình
"Bảo bối, chờ sau khi sức khỏe em hồi phục chúng ta cùng chơi sm nhé, em không có quyền được từ chối đâu bé cưng của anh à"
Đến sáng hôm sau phải nói là gần trưa em mới có thể mở được mắt ra mà tỉnh dậy, Thị Nhi cùng hai cô hầu đã đứng sẵn trước giường để giúp em vệ sinh cá nhân.

Hôm nay em lại muốn được ăn sáng dưới nhà Thị Nhi đồng ý, thức ăn bày biện hết sức đẹp mắt em không ngần ngại mà lao vào ăn ngấu nghiến trong đầu không ngừng suy nghĩ "Phải ăn mới có sức chạy"
"Phu nhân, người ăn từ từ thôi" Thị Nhi bên cạnh bưng ra cốc nước ý bảo em uống, em cũng chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục ăn
Đang ăn thì tự nhiên đám người phục vụ em trong bếp đột nhiên lùi xuống khiến em hơi bất ngờ nhưng cũng không để tâm đến lúc khí lạnh bao phủ trong căn phòng ăn em mới ngẩng đầu lên thì hắn đã đứng trước mặt em nở nụ cười đầy yêu nghiệt khiến cái đùi gà em cầm trên tay rơi xuống đĩa, miệng vẫn còn dính một ít nước sốt lúng túng không biết nên nói gì thì hắn đã cầm khăn giấy lau khóe môi cho em giọng nhẹ nhàng
"Y Bình, ăn chậm thôi không ai dành ăn với em đâu"
"..." em hơi cúi thấp đầu gật nhẹ không nói gì
"Lát nữa anh cùng Sibas có việc phải ra ngoài đến tối mới trở về em ở nhà ngoan nha"
Đây chẳng phải là cơ hội tốt của em sao, nếu hắn đi ra ngoài thì em có thể thuận lời trốn khỏi đây, chỉ cần chờ thời cơ em chắc chắn sẽ rời xa được chốn ngục tù này.

Em liền gật đầu lia lịa nhìn hắn
"Y Bình anh thực sự không muốn đi chút nào" hắn xoa xoa đầu em rồi tay trượt xuống vùng cổ, rồi đến ng*c nhẹ nhàng nắn bóp cả người em mẫn cảm run lên bần bật.

Phải nói tay hắn rất lạnh, lạnh đến rùng mình

"Anh đi đi, em sẽ ngoan mà" em nhỏ giọng nói còn mỉm cười nhẹ nhàng khiến hắn cũng an tâm phần nào trong đầu hắn xẹt qua hy vọng không phải như những gì hắn đang nghĩ
Từ lúc hắn rời khỏi đến giờ em vẫn rất ngoan ngoãn, nói muốn đi dạo Thị nhi liền đưa em đi xung quanh căn biệt thự rộng lớn, em đi đến mỏi chân mà vẫn chưa đi được hết, chủ yếu là để xem có nhiêu nhiêu người và lối nào thoát ra ngoài sẽ nhanh và dễ hơn.

Đến chiều ngoại trừ Thị Nhi cùng hai cô giúp việc ra thì trong nhà chẳng còn ai.

Bao nhiêu vệ sĩ cũng rời đi hết, Thị Nhi cùng hai cô hầu thì tất bật dọn dẹp em nghĩ thời cơ của mình đã đến
Nhân lúc bọn họ không để ý em liền chạy một mạch ra khỏi cổng biệt thự chạy vào khu rừng men theo lối đường mòn.

Thấy bản thân mình chạy đi khá trót lọt ban đầu em còn nghi ngờ nhưng khi vừa chạy ra được khỏi cổng chính liền cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Em đâu có biết tất cả những gì em làm từ lúc ở trong nhà cho đến khi ra đến cổng qua camera hắn đã nhìn thấy hết.

Ly rượu vang cầm trên tay sóng qua sóng lại ánh lên nụ cười đẹp đến quỷ dị, lạnh lẽo đến tàn nhẫn
"Dâu tây, lần này xem anh trị em như thế nào"
Sibas đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng "Trời đã tối, chủ tử mau cho người đuổi theo phu nhân đi một mình trong rừng sẽ không được an toàn"
Hắn vẫn ung dung bắt chéo chân nhấm nháp ly rượu nhưng cũng chỉ có Sibas biết trong lòng hắn khẩn trương và rối ren bao nhiêu

"Rừng không có thú dữ cứ từ từ đi" giọng nói có phần lười nhác vang lên.

Đến khi camera theo dõi em đã khuất, tầm nhìn khuất dần không còn trong tầm mắt, hắn mới đứng dậy
"Tôi sẽ tự tay đưa bảo bối về"
Hắn vừa đuổi theo em trên miệng vừa giữ nụ cười lạnh lùng, Sibas đi đằng sau đến giờ mới biết hôm nay hắn vẫn chưa uống thuốc, em chạy mãi thi thoảng vấp phải cục đá trầy chân chảy máu nhưng vẫn không ngừng lại, mồ hồi thấm đẫm ướt hết mảng áo sau lưng chỉ cầu mong sao cho chạy thoát khỏi được hắn, nếu để hắn bắt được sau này chắc chắn cuộc đời em chỉ có thể được coi đồ vật của hắn mặc sức hắn chơi đùa
Khi bóng dáng của hai người đàn ông xuất hiện lờ mờ cùng ánh đèn sáng chói em trừng lớn mắt khi tốc độ của hắn đuổi theo quá kinh khủng.

Biết nếu chạy chỉ càng làm cho bản thân mệt mỏi liền núp sau một bụi cây gần đó thở dốc mong sao cho hắn đi qua, nhưng khi gần đến đó hắn đột nhiên dừng lại giọng nói lanh lảnh vang lên
"Y Bình, nếu em muốn chơi trốn tìm về biệt thự chúng ta cùng chơi, ra đây với anh nào mèo nhỏ"
Em dường như nín thở khi nghe hắn nói như vậy, hay tay bịt miệng lại lắc đầu nguây nguẩy tự nhủ hắn sẽ không biết mình ở đây, hắn chỉ đang đe dọa mình.
....