Đã không còn ánh lửa xanh, đã không còn sự trống trải của bóng đêm dưới lòng đất.
Anh bước đi không có tiếng, tôi chỉ có thể cảm nhận hơi thở lạnh băng, ngày càng gần hơn, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi.
Một màu đen yên lặng, nuốt lấy lòng can đảm của tôi.
Vừa rồi thấy anh ta, tôi thấy rằng mình đã được cứu, không phải sợ bất kì điều gì, bóng tối, quỷ hồn, da người cùng tà thuật đều không phải sợ.
Nhưng sự im lặng cùng lạnh lẽo này, làm tim tôi đập nhanh hơn.
Anh ta có giận không?
Tôi phải nói rằng anh ta hiểu được trái tim của mọi người.
Anh ta đã từng thô bạo, nhưng lại khiến tôi cảm thấy mang ơn đội nghĩa.
Anh ta đã từng lạnh lẽo, nhưng khi mười ngón tay đen xen nhau hoà tan thành phác hoả phi nga.
Có lẽ vì tôi kinh nghiệm quá nông cạn, không có khả năng phòng thủ. Mặc kệ anh ta có cảm giác gì với tôi, tôi chỉ có thể im lặng chấp nhận nó.
Mà anh ta kinh nghiệm quá phong phú, hẳn đã thấy quá nhiều sinh tử, luân hồi,si tình, tuyệt vọng, cho nên có thể đối xử với mọi thứ một cách thờ ơ.
Cái lạnh quen thuộc ở trước mặt tôi trong bóng tối, tôi thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của mình phả vào ngực anh.
Tuy nhiên, anh ta không nói gì, im lặng và xa cách.
Trước mặt anh, người thắng vĩnh viễn không phải tôi.
“… Tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, nói anh trai tôi bị tai nạn, yêu cầu gia đình mau tới.” Tôi cúi đầu nhìn xuống bóng tối, nhỏ giọng nói.
Lý do không còn quan trọng nữa. Anh ta từng nói quá, nếu linh thai có vấn đề, tôi cùng nhà tôi sẽ chết thật thảm, tôi nhớ rõ lời này, tôi cũng không muốn khiêu khích uy quyền của anh ta.
“… Tôi xin lỗi.” Tôi cảm thấy thật ủy khuất, tại sao luôn là tôi xin lỗi?
Tôi có chồng, nhưng không phải vì tình cảm, tôi có một đứa con, nhưng nó không thuộc về tôi.
Cuộc sống của tôi chỉ có thể chấp nhận số phận, không bao giờ có lựa chọn.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thởi dài, anh ta đối với tôi, chỉ có thở dài! Từ đêm đầu tiên hai năm trước, tôi không ngừng làm anh ta thất vọng cùng bất đắc dĩ mà rời đi.
” Không cần phải xin lỗi, là ta sơ suất”. Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Không có sự giận giữ trong tưởng tượng, tôi có ý muốn ngẩng đầu lên.
Trong bóng đêm, khuân mặt anh ta không được rõ, nhưng tôi cảm giác anh ta đang khẽ cúi đầu.
Một chút lạnh lẽo, ướt mềm cuốn đi những giọt nước mắt của tôi, trong bóng đêm động tác có chút thô bạo, nhéo cằm tôi ngửa đầu lên.
” Ta không nên để em một mình, may mắn thay, lúc đi ta đã để lại trên người em một dấu ấn.” Anh ta dơ tay nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực tôi.,” ………doạ em sợ sao? Có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, hơi ngạc nhiên, anh ta không giận tôi.
Anh ta duỗi tay quanh người tôi, vòng ra sau lưng, tháo dây xích, nhẹ nhàng nói: ” trở về đi, trở về để ta nhìn xem em có bị thương không.”
Nói xong, anh bế tôi lên và đi đến hố đào.
Đi đến hố đào, anh ta nhặt lên một vật nhỏ:
” Đây là đồng phù nhà em, ta lấy của anh em ném vào để phá vỡ kết giới……..vật này nhỏ, nhưng có tác dụng.”
Anh ta ném đồng phù vào tay tôi, bế tôi nhảy ra khỏi hố đào.
Bên ngoài, cách đó không xa có một cái đài, trên đài là những hộp nhang, thẩm gia phái người tới pháp trường siêu độ, tôi nhìn thấy thẩm lão thái, chu lão tiên sinh, còn có thẩm thanh nhụy đeo khẩu trang ở đó.
Mọi người nhìn thấy tôi bay trong không trung, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó, bọn họ hướng tôi quỳ xuống.
Tôi biết rằng người bọn họ quỳ chính là giang khởi vân, tuy rằng không ai nhìn thấy, nhưng thẩm gia đối với giang khởi vân rất chân thành.
” Đế quân đại nhân, tình hình phía dưới thế nào, chúng tôi cảm thụ không thấy quỷ khí”. Thẩm thanh nhụy mang khẩu trang, không chừng lần trước bị vả miệng, bị thương còn chưa khỏi.
” Thần đồ úc lũy, đã kéo tất cả quỷ hồn đi rồi, không còn gì bên dưới….thanh nhụy, điều tra rõ hành tung của mộ vân lượng, hắn hiện tại là cá nhân da hành thi, nhưng lá gan rất lớn, không chừng sẽ còn làm ra chuyện lớn.” Giang khởi vân phân phó nói.
” Vâng”. Thẩm thanh nhụy cung kính dập đầu.
” Đi đi”. Anh nhẹ nhàng nói một câu, thẩm gia liền mang người rút lui.
Chung lão bản cách đó không xa lôi kéo anh tôi, sống chết cũng muốn hỏi rõ ràng đã sảy ra chuyện gì, anh tôi thấy phiền nên nói:” em tôi ở bên dưới giúp thúc bắt quỷ, những con quỷ bình thường được thẩm gia siêu độ, còn những con lệ quỷ em tôi bắt đi rồi, bên trong không còn gì, nơi này an toàn rồi, giờ đào ra phơi nắng, những đồ vật bên trong liên hệ với bên tương ứng đến lấy đi thôi.”
” Chàng trai, ngươi đừng gạt ta, thật sự là được an toàn rồi”.
” Vô nghĩa, không tin thúc hỏi hầu thiếu văn đi, lần trước cũng nói hắn đào lên phơi nắng, sau đó có sảy ra chuyện gì đâu. Đừng quấn lấy tôi, tôi còn phải đi xem em tôi có ổn không.
Anh tôi gạt tay hắn ra, chạy tới chỗ tôi. Giang khởi vân vẫn luôn ôm tôi, làm tôi có chút xấu hổ.
” Anh, sao cảnh sát gọi tới nói anh sảy ra chuyện”. Tôi trả lại đồng phù cho anh tôi.
” Rối rắm, chỉ là có người cào vào xe anh bằng bút, người kia không dừng, ta liền đánh hắn một trận, vừa hay cảnh sát tới,…..không nghĩ làm em lo lắng đến vậy, mà em cũng thật là, nghe điện thoại thấy chuyện như vậy, cũng không gọi cho anh xác nhận một chút.” Anh tôi hét vào mặt tôi.
Đúng, tôi ngốc thật, sao tôi không nghĩ tới gọi điện thoại xác nhận một chút, liền vội vã chạy đi.
” Ơ…..đừng khóc tiểu kiều, nhân gia nói mang thai ngốc 3 năm, em hiện tại biến ngốc cũng bình thường, dù sao bình thường cũng không thông minh lắm…..đừng khóc, anh không mắng em nữa, chúng ta về nhà thôi”. Anh tôi xoa đầu tôi.
Giang khởi vân vẫn tiếp tục ôm tôi, lên xe cũng vậy, xe ra ngoài không bao lâu, tôi ngủ thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy giữa chừng, khi đó đã được đặt trên giường, tôi mơ màng mở mắt ra, thấy anh ta đang cởi quần áo mình.
Tôi mỉm cười, nằm dịch vào trong để anh ta nằm, tôi biết anh ta bắt đầu muốn thu thập tôi.
Mỗi ngón tay, mỗi tấc da thịt, anh ta đều kiểm tra một lượt, xác định không có bị thương, sau đó ở tai tôi hỏi:” em có đau không”
“…..hắn nhéo ngực ta hai lần, rất đau”
” Có gì nữa không”
” Không, không có”
Nếu còn có, không chừng anh ta sẽ nổi bão.
Nhìn vẻ mặt âm trầm lạnh băng của anh ta, tôi kẽ nhún vai nói:” tôi xin lỗi…tôi không phản kháng được….”
“Đừng nói xin lỗi ta lần nữa!” Anh ta nổi giận đùng đùng, gầm nhẹ lên một tiếng.
Tôi lập tức câm miệng.
“… Quên chuyện đó, ngủ đi.” Anh cau mày, ngữ khí lạnh lùng áp xuống hoả khí.
Tôi mơ màng cảm giác trước ngực mình vẫn luôn bị anh ta làm ẩn ướt, dường như anh cả đêm không dừng lại, cơ thể thư giãn trong một kích thích run rẩy nhẹ, sau đó xa vào mệt mỏi, cuối cùng là ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt dậy, nhìn thấy một màu tóc đen tuyền, rối tung ở trước mắt. Giang khởi vân thực sự ngủ trên ngực tôi, trong miệng còn chứa….
Tôi lùi lại trong cơn sốc, răng anh ta cắn ngực tôi, tôi đau đớn hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, trước ngực…..đỏ thắm, sưng to đến phóng đại, thảm không nỡ nhìn.
” Anh…….anh đây là…..” Tôi dở khóc, dở cười nhìn anh ta.