Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 72




Tôi đã suy nghĩ một lúc, anh chàng này che giấu chuyện của tôi quá nhiều, không kém một hai lần, thay vì suy đoán, không bằng thích ứng trong mọi hoàn cảnh—— tôi tâm thái bắt đầu hướng anh tôi làm chuẩn

” Tiểu nương nương, chúng tôi đã đem đồ vật đào ra, nhưng thật đáng sợ, người mau tới đây xem, trần lão đầu không được ổn.”

Âm sai đại bảo gọi cho tôi, giọng nói run rẩy, trước đây, anh tôi đã dán lên người bọn họ phù chú trừ tà, không biết có dùng được hay không?

Chúng tôi lái xe đến vòng quanh bãi rác công trường, nơi đó rác thải chất đống, dễ thấy nhất là một đống hoàng thổ dơ bẩn, chất đống như một ngọn núi, đại bảo cùng trần lão đầu đi ủng mưa, một thân nước bùn.

Từ xa, chúng tôi thấy trần lão đầu ngã trên mặt đất, đại bảo ngồi xổm một bên hút thuốc, những thứ đó được đặt trước hoàng thổ, tất cả đều được dán phù chú, nhưng sức mạnh của phù chú cũng có giới hạn, vừa xuống xe chúng tôi liền cảm nhận được một bầu không khí ảm đạm

Bảy cọc gỗ, mỗi cọc đều có vết máu đen trên đó, còn có một đống đồ vật kì quái: hộp trang sức bằng gỗ, thùng gỗ….đều là sản phẩm bằng gỗ.

Theo lý thuyết, âm trầm mộc là thứ đồ vật để trừ tà, còn cái cục gỗ chạm khắc để vào trong di cốt, có lẽ là để trấn tà, nữ quỷ kia cũng không phải là ở trong âm trầm mộc, mà là chạm vào di cốt của cô ta, mới có thể bị cô ta dụ dỗ lạc đường, cuối cùng bám vào người, chém giết đồng loại và ăn thi thể.

Đại bảo là người sống, nhưng lại là âm sai, nhìn thấy giang khởi vân lập tức quỳ dưới mặt đất hành lễ, giang khởi vân không để ý đến hắn mà đi thẳng xem những đồ vật bằng gỗ kia.

Tôi nâng đại bảo đứng lên, người hắn run run nói: ” tiểu nương nương, mấy thứ này đều có quỷ khí, tôi không chịu nổi…..trần lão đầu đã ngất xỉu, thứ này là hung tà, hung tà…..”

Tôi an ủi hắn vài câu, nhìn về phía giang khởi vân, anh ta vẽ phù chú dán lên những âm vật trên mặt đất, anh tôi cũng dùng phương pháp nhà tôi, dùng sợi chỉ đỏ áp phù, đem không hay sảy ra gói lên.

Không hay sảy ra hàm nghĩa mọi người đều hiểu, nhưng bổn ý lại là chỉ quan túc.

( Đoạn này là tác giả giải thích)

Nhà tôi dùng sợi chỉ đỏ để gói âm vật, là để trấn quỷ, dù sao cũng là thái gia gia truyền lại, lý do không rõ, nhưng dùng được là được.

Anh tôi và giang khởi vân sau một hồi tìm kiếm, từ 6 đồ vật gỗ, tìm ra được những mảnh xương cốt còn lại. Anh tôi bỏ vào trong một chiếc túi kín sau đó dán phù chú lên, nói sẽ mang về trường học tìm giáo sư chỉnh hình nhìn xem, nói không tìm còn có thể dám định tuổi xương.

Giang khởi vân nhìn vào những đồ vật bằng gỗ, thấp giọng nói:” đây đều là mộc hoè, ngũ hành thuần âm, có thể phụ quỷ…….nhưng quỷ đã không thấy đâu, hẳn là đã được thả ra, hại người.”

” chúng ta đem di cốt này lấy ra, đồ vật bằng gỗ này còn nguy hại không?. Tôi quan tâm hơn về vấn đề này.

Anh tôi lắc đầu: “Không, chỉ cần đốt đi là được.”

Anh tôi cùng đại bảo đổ dầu lên, đốt cháy, ngọn lửa mờ nhạt màu xanh lục, đóng đồ vật bị đốt thành tro bụi

Có giang khởi vân ở đây, tôi cùng anh tôi lá gan lớn hơn rất nhiều, lập tức xách theo một túi phù chú cùng di cốt đến trường. Anh tôi đi đến khu vực trường, tôi lập tức kéo giang khởi vân, bảo anh ta đừng biến thành thực thể.

Tôi gần đây trốn học đã thành chuyện thường ngày, nhưng chủ nhiệm mới cũng không để ý đến tôi, thực tế là, chủ nhiệm khoa mới này, ai cũng mặc kệ, không quan tâm.

Sau khi kết thúc buổi học, tôi đến câu lạc bộ văn nghệ lấy quần áo, ngày mai lên sân khấu nói vài lời kịch, là có thể đền bù cho tôi những ngày vắng mặt lần trước, cũng coi như là tạ đỉnh đỉnh, đại từ đại bi.

“…. Nếu em không muốn đi học, có thể xin xin vài ngày”. Giang khởi vân khẽ nhíu mày:” đến trường có cái ý nghĩa gì? Hầu như đều đang xem điện thoại, phía sau còn có người ôm hôn.”

Hừ, anh ta thấy sao?

” Bố tôi…….vẫn hy vọng tôi cùng anh tôi sẽ đỗ tốt nghiệp……thực ra, tôi cũng không biết đi học làm cái gì, nhưng không đi học, ở nhà, càng không biết phải làm cái gì.” Tôi thấp giọng nhìn anh ta giải thích

” Em hiện tại có chuyện phải làm”. Ánh mắt anh ta dừng lại ở bụng tôi.

Tôi cúi đầu không nói gì. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được, nội tâm vẫn như cũ ôm một tia may mắn, cảm thấy chính mình tiếp xúc nhiều một chút, có thể tìm phương pháp thay thế, do đó có thể giữ lại được đứa bé.

Tôi đi đến câu lạc bộ văn nghệ để lấy quần áo, giang khởi vân đứng ở hành lang chờ tôi, lúc tôi bước vào văn phòng câu lạc bộ lại nghe được một tiếng cực kì nhỏ của người phụ nữ gọi “….đế quân đại nhân…”

Đây không phải là ảo giác, đã là lần thứ hai, mỗi lần tôi vừa mới rời khỏi anh ta, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ gọi anh ta, làm da đầu tôi tê dại.

Giọng nói còn mang theo một tia ngưỡng mộ quyến rũ, nhưng tôi quay đầu nhìn lại, lại chả thấy ai, quỷ hồn cũng không có.

Quá tam ba bận, lòng tôi thầm quyết định, nếu lại nghe được một lần nữa, tôi sẽ kiên định đi hỏi giang khởi vân, cảm giác quỷ dị này thật khó hiểu.

Anh tôi rất nhanh từ trường y học trở về, anh ấy đã nhờ một nữ giáo sư, sử dụng thiết bị giảng dạy để giúp đo tuổi xương. Tuổi xương được đo rất nhanh. Khi nhận được kết quả, anh vội vã quay lại tìm chúng tôi.

“Một số mảnh đã được đo, tất cả trong độ tuổi từ 20-30. Bước đầu suy đoán là của cùng một người, nói không chừng đều là xương cốt của nữ quỷ kia.

” Nữ quỷ kia là người của làng hoàng đạo sao?” Tôi nhìn về phía giang khởi vân.

Anh ta khẽ gật đầu:” sổ sinh tử cho thấy, cô ta sinh trước một năm khi nạn đói sảy ra, chết năm 1984, mới hai mươi mấy tuổi, đã bị chết đuối”

Khó trách trần lão đầu nói, nữ nhân trong giấc mơ của ông ta ướt đẫm, còn kêu rất đói, có mấy nam nhân có thể chống cự nữ nhân thân ướt dụ dỗ, mê hoặc, hừ.

” Khẳng định từ nhỏ đến lớn đã ăn rất nhiều thịt người chết……ăn nhiều liền trở nên điên cuồng, có chết cũng biến thành mãnh quỷ, bám vào trên thi thể người, gặm chính mình, thật ghê tởm.”

Tôi nhớ lại đống cỏ khô khổng lồ phần còn lại của chân tay đã bị cụt đang tối giữ, nhịn không được mà che miệng lại nói:” anh, đừng nhắc lại nữa được không? Em sẽ nôn ra xe anh, mà anh sẽ là người rửa đấy.”

” Đừng, đừng, anh sẽ mua mơ chua cho em, đừng nôn, hì hì”

Vừa về nhà, tôi đi thử trang phục biểu diễn của câu lạc bộ đưa. Đó là chiếc váy kiểu châu âu, có đường viền hoa ở cổ áo, cổ áo chữ U. Giang khởi vân nhìn thoáng qua, khuân mặt lập tức lạnh tanh.

” Em mặc trang phục biểu diễn như vậy sao?”. Anh ta chỉ vào cổ áo tôi.

Cổ chữ U phía trước để lộ một nửa ngực, cộng với dây thắt lưng nâng đỡ ngực, toàn bộ ngực đang lộ ra, có dấu vết màu hồng nhạt do anh ta để lại.

Tôi cũng thấy xấu hổ. Nhưng trang phục như vậy đều là hàng mã, khi mặc thật lỏng lẻo, chẳng may vô tình cúi xuống, toàn bộ ngực sẽ lộ ra.

” Mộ tiểu kiều, em dám mặc trang phục như vậy xuất hiện trước mặt người đàn ông khác. Em có tin ta làm em mười ngày, nửa tháng, không xuống được giường không?.” Trong ánh mắt lạnh băng, hiện lên tia lửa giận dữ.