Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 25: Hào môn nữ quỷ (2)




Khuôn mặt của Hầu Chỉ Ngọc trắng bệch, hít một hơi thật sâu để tiếp tục: “Tối qua ta đã nấu súp và muốn đưa qua cho ba ta tẩm bổ. Kết quả là, ta đi đến thư phòng nghe được ông ở cùng một người phụ nữ nói chuyện.”

Người phụ nữ? Điều này có gì lạ đâu?

Anh trai tôi cũng mỉm cười: “Hầu tiểu thư, người giàu có thường có mối quan hệ hỗn loạn, ngay cả khi bố cô có một vài con hồ ly, cũng không có gì lạ? Dù sao, ngay cả trong thư phòng, buồn bã, kiếm chút tình thú, cũng không phải là một sự tình hiếm gặp. “

Hầu Chỉ Ngọc đưa mắt nhìn anh trai tôi: “Nếu đó là một người phụ nữ bình thường, thì tôi không sợ?”

“Thế là cái gì?” Tôi cũng cảm thấy mọi thứ không đơn giản, không nhịn được tò mò hỏi.

“Ta … ta nghe thấy bố ta gọi người phụ nữ đó … ‘Mẹ’! Nhưng bà ta đã qua đời năm ngoái!” Khuôn mặt của Hầu Chỉ Ngọc tái nhợt.

“Hơn thế nữa, ta cũng nghe thấy bố ta cứ nói với người phụ nữ đó, mẹ, mẹ muốn khai điểm … Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ như vậy con rất khó chịu…. Mẹ, xin mẹ buông tha con …”

Hầu Chỉ Ngọc nói, nhưng không thể không nắm chặt tay.

Tôi và anh tôi liếc nhìn nhau. Đây có phải là gia đình có ân oán không?

“Hầu tiểu thư, loại tình huống này, sao cô không tìm tới pháp sư hỏi xem.?”

Hầu Chỉ Ngọc xoa má và nói: “Ta hôm nay tới tìm các ngươi, là muốn các ngươi cùng đi xem. Rốt cuộc nhóm đại sư đó nói gì ta không hiểu lắm. Yêu cầu cái gì mà trấn trạch, trừ tà.. “

Anh trai tôi là một người biết nửa vời và tôi là một tân binh vừa mới học và thậm chí còn không thể sờ tới con quỷ.

“Năm triệu vừa rồi không phải là một trò đùa, miễn là các ngươi có thể giải quyết các vấn đề của cha ta, ta nói được thì sẽ làm được!”

Cuối cùng, anh trai tôi, là một tiểu gian thượng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc và hứa sẽ đi xem cùng cô ta. Cái tên đó được gọi là âm sai kia hắn cũng mặt dày đi thek chúng tôi

“Ngươi theo chúng ta làm gì?” Tôi lặng lẽ hỏi.

“Tiểu cô nương, dù sao tôi cũng ở trong một vòng tròn âm dương hỗn hợp, nói không chừng tôi có thể giúp được, nếu tôi giúp được, các người nhớ trả cho tôi một chút thù lao nhé!” Hắn nghe 5 triệu kia động tâm không thôi và hy vọng chúng tôi có thể cho hắn một chút tiền cho việc này.

Như hắn vậy, người sống làm âm sai, về cơ bản hắn chính là quản việc ở dương gian cho địa phủ.

Tôi cũng mong hắn nói với Giang Khởi Vân một số tin tức, xem ra là tôi si tâm vọng tưởng.

Anh tôi nói đúng. Giang Khởi Vân và chúng tôi không cùng cấp bậc. Căn bản không thể bình đẳng ở chung với nhau, cùng nhau giao tiếp trò chuyện. Anh ta đến hay không đến, ở hay không ở, chúng tôi cũng không thể quản được.

tôi muốn giữ mọi thứ trong bụng, vậy nên tôi sẽ điều chỉnh tốt tâm thái của mình và bảo vệ Linh thai này mà tôi không biết khi nào nó mới trưởng thành.

Máu của phụ mẫu, đứa trẻ này, cũng có máu của tôi chảy trong nó



Ngay khi bước vào sân trong nhà Hầu Gia, tôi đã thấy một vài “pháp sư”.

Mỗi người chắp tay sau lưng, bên cạnh nhưng người đó đều mang theo đồ đệ, một chút cao cấp hơn, được gọi là trợ lý.

Nhìn thấy Hầu Chỉ Ngọc đưa ba chúng tôi vào, nhóm pháp sư không che giấu sự khinh thường trong mắt họ.

Âm sai, người gầy đên giống cái mo cau, ăn mặc như một người ăn xin trong thành phố lớn.

Anh trai tôi mặc áo thun quần jeans.

Còn tôi, kể từ khi Giang khởi vân rời đi trong cơn giận dữ, tôi buộc mình phải nhớ ttooi đang mang thai, nên tôi mặc áo phông và quần thể thao,và đi giày bình thường.

“Hầu tiểu thư, những người này là ai? Sư phụ của tôi phải làm pháp, nhưng người không liên quan vui lòng tránh ra.” Một trợ lý đeo kính đi đến và nói với Hầu Chỉ Ngọc.

“Bọn họ là tôi mời đến, không cần phải tránh.” Hầu Chỉ Ngọc nói thẳng.

Một “pháp sư” đang chuẩn bị làm điều đó khịt mũi: “Những đứa trẻ này thậm chí còn chưa đủ lông đủ cánh, cũng dám đặt chân vào việc nguy hiểm này? Thật là coi thường tính mạng!”

Hầu Ngọc Chỉ nghe thấy sự nguy hiểm và hỏi nhanh: “Lưu đại sư, ông biết điều gì sắp xảy ra sao?”

Chúng tôi đứng một bên hoàn toàn bị phớt lờ, anh tôi nhỏ giọng nói: “Đi đi, chúng ta vào biệt thự tham quan một chút”.

Ngay khi chúng tôi bước vào cổng dinh thự, chúng tôi đã dừng lại, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với bên ngoài – âm khí quá nặng.

Hai vệ sĩ đứng ở lối ra vào của hành lang dẫn đến thư phòng, Rõ ràng là ban ngày, nhưng tôi thấy một lớp sương mù màu đen ở lối ra vào của thư phòng

Kể từ khi Giang Khởi Vân che mắt tôi khiến tôi thấy bạch vô thường vào ban ngày, giờ đây gặp quỷ đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi.

Đại sư thấy chúng tôi vào trong nhà cười khẩy: ” không coi trọng tính mạng “

Trợ lý của anh ta lập tức tâng bốc: chính là tiểu mao đầu nhỏ bé này, có lẽ la bàn cũng không biết xem.

Anh tôi không vui, anh rút điện thoại ra với một tiếng hừ lạnh lùng, bấm vào phần mềm học tập: “Ai nói ta không biết xem, la bàn của ta là điện tử! Còn không cần tiêu từ.!”

Tôi mặc kệ hắn ta, lặng lẽ lấy chiếc la bàn nhỏ mà mẹ tôi để lại.

Tôi chỉ muốn kiểm tra lại việc sử dụng la bàn, nhưng khuôn mặt của pháp sư ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy la bàn trong tay tôi!

Pháp sư khó tin nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói: “Hóa ra là Thẩm Gia Khôn!”

Tôi sững người một lúc. Thẩm Gia Khôn là gì?

Khuôn mặt pháp sư thay đổi vài lần quay lại nói với Hầu Chỉ Ngọc: “Hầu tiểu thư, nếu cô đã mời Thẩm Gia Khôn tới xử lý việc này, ta không tiện tay nhúng vào nữa, tạm biệt!”

Danh tiếng của Thẩm Gia rất lớn? bà lão nói muốn kiếm tiền, không gì tốt hơn danh tiếng của Thẩm Gia. Xem ra không lừa tôi.

Nhưng vấn đề là … tất cả chúng ta đều là tân binh!

Hầu Chỉ Ngọc không ngăn được pháp sư quay lại hét lên giận dữ với chúng tôi: “sao lại thế này, các người là ai? Vì sao pháp sue nhìn thấy các người liền bỏ đi?!”

Anh tôi ho và nói với một lương tâm tội lỗi: “đại khái là chúng tôi quá lợi hại.”

Hầu Chỉ Ngọc chịu đựng sự tức giận và gật đầu, “được rồi, mời các ngươi đến gặp bố ta! Nếu các người lừa tôi … hummmm!”

Bây giờ đã quá muộn để đi tham quan, các vệ sĩ của Hầu Chỉ Ngọc hung hăng đứng ở sạ lưng chúng tôi, buộc chúng tôi vào nhà.

“Chúng ta hãy đi xem.” Tôi thì thầm: “Giang Khởi Vân nói rằng những con quỷ bình thường không dám đến gần tôi.”

Khi tôi gần đến thư phòng, chiếc nhẫn trên tay tôi có màu đỏ mờ và dường như nó đang bảo vệ tôi. Tôi chạm vào ngực mình, nơi có chương ngọc của Giang Khởi vân. Tên mặt quỷ đỏ đã sợ, thì những con quỷ bình thường sẽ càng sợ hãi hơn.

Trong thư phòng không bật điện, cánh cửa dày đặc đã được đóng lại, tôi nghe được tiếng xe giấy vụn trong phòng.

Hầu Chỉ Ngọc đứng ở cửa, không dám bước vào. Tôi bước vào một bước thấp giọng hỏi: “Xin chào, tôi được ủy thác đến để xem tình trạng của ông.”

Tiếng xé giấy dừng lại, một khuân mặt quá dị từ gầm bàn bước ra

Đây là một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi. Nhưng lúc này hai mắt ông ta sưng đỏ, khóe miệng ủy khuất trùng xuống, đang trong bộ dạng đau buồn.

Khi ông ta mở miệng, đó là một giọng nói của một người phụ nữ sắc sảo: “tiểu nha đầu, cô vì sao mà chết? Chết rồi tại sao còn đẹp như vậy -“

Chết ư! Tôi không phải là quỷ

Tôi sững sờ một lúc, nghĩ đến Giang Khởi Vân đã nói, tôi trong ngoài đều có quỷ khí của anh ta, và nữ quỷ này coi tôi là đồng loại.

“Ngươi … Ngươi có tâm nguyện gì chưa làm xong sao?” Tôi ngập ngừng hỏi.

Nữ quỷ kia nghe xong liền cười quỷ dị.