Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 22: Cơn thịnh nộ




Tôi định quay đầu lại thì có một cơn đau ập đến. Trước mặt tôi tối sầm, liền mất đi ý thức.

Nhưng lần này tôi không hôm mê lâu, liền nghe thấy tiếng la hét và mắng

Đó là giọng của Tống Vi, cô ấy vừa khóc và vừa mắng

“Đồ biến thái! Ngươi giả thần giả quỷ để làm gì?! Đồ lưu manh! Đồ con lừa hôi thối, đầu mọc mụn, chân mọc mủ, chết ở ven đường, chó hoang cũng không thèm ăn………a….a …..! “

Một âm thanh xé rách vải làm tôi tỉnh táo.

Đây là một căn phòng bằng đất sét. Tôi bị trói hai tay và trói vào chân bàn. Ở phía bên kia trên cái giường đất, Tống Vi bị trói lại, áo bị xé rách, để lộ đồ lót màu đen bên trong.

“Này, đồ lẳng lơ, nhưng ta lại thích như vậy một phong cách thật hoang dã. Vừa đúng lúc, Công cụ của ta hỏng. vừa hay thay ngươi làm công cụ của ta…” Mọi nam nhân béo lùn nói, ngữ điệu có chút quái dị,

Có một ánh sáng lờ mờ trên bàn. Tôi thấy hai người dán mắt vào cửa. Một người là tài xế nam, mắt trắng trợn, tay chân run rẩy.

Một người khác là nữ sinh trung học tóc ngắn đã mất tích trong một thời gian qua.!

Cô ta vẫn đang mặc chiếc váy ngắn cổ chữ V của quán bar vào lúc này. Cơ thể, tóc và quần áo của cô ta đã trở nên bẩn thỉu, bàn tay, bàn chân của cô ta có đầy vết bầm tím.

Điều kỳ lạ nhất là một bàn tay và một bàn chân của cô bị xoắn ở một góc độ bất thường!

Cho dù thành như vậy, cô ta vẫn di chuyển một cách máy móc trên người lái xe nam. Chiếc váy ngắn theo động tác bị tung cao trên bụng, có thể thấy rõ những gì cô ta đang làm.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta thật kinh khủng, trong mắt nhìn không có tròng đen, khoé miệng chảy ra một thứ chất lỏng không rõ.

Đây … Quả thực một xác chết biết đi sao?

Người đàn ông mập mạp vươn ngón tay ra vẽ trên ngực Tống Vi những vòng tròn cùng bùa chú.hắn…. Hắn chính là mật tông pháp sư mà Hầu Gia mời tới.

Tống Vi run rẩy sợ hãi, nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô khóc, “Ta, bà dì của ta, chưa rời đi. Ngươi dám động vào liền xui xẻo!

Người đàn ông mập mạp kia căn bản không thèm nhìn, trong miệng chuyên tâm lẩm bẩm những lời khó hiểu.

Đột nhiên hắn hét lên, “Được rồi! Đến đây! Ném cái xác đó đi!”

Lời vừa nói ra, nữ sinh trung học rầm một tiếng và ngã xuống đất, tay chân của cô ta bị trật khớp. Và cô ta đang đi trên mặt đất như một con giòi!

Tôi nhìn cô ta và thấy bộ phận kia của cô sưng đỏ, máu màu vàng hoà cùng màu đen chảy ra!

“Thân thể cô ta không bền …” Người đàn ông mập mạp khinh thường nói.

Chẳng mấy chốc, tôi thấy một người phụ nữ tóc dài bồng bềnh trên cơ thể của một nữ sinh trung học. Đây chẳng phải là hồn ma nữ quỷ ở trong bức tượng đồng sao!

Cô ta cũng ngốc nghếch và ngoan ngoãn, làm theo chỉ dẫn của người đàn ông mập mạp, chuẩn bị nằm vào cơ thể của Tống Vi.

Tôi cắn sợi dây trên tay, trong lòng nôn nóng hồi tưởng lại nhưng thuật pháp mà đã thấy trong cuốn sách.

Sát quỷ là gì thế? nếm trước, sau đó bình tĩnh chọn ra?

Não tôi rối tung lên, động thái quá lớn dưới sự hoảng loạn, cái bàn bị rung chuyển dữ dội, người đàn ông béo lùn lập tức quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi và nói: “Đừng có gấp … Ta còn muốn ngươi làm con tin để anh trai ngươi tìm đồng Tháp cho ta … “

Con quỷ nữ bay lơ lửng trên người Tống Vi, tôi lo lắng hét: “Dừng lại! Dừng lại!”

Tống Vi cũng khóc: “Tiểu Kiều! Tôi sợ! Wooo………………. Này! Tên biến thái.”

Con quỷ nữ kia trên thân thể cô gợn sóng nhiều lần. nhưng cô cũng không thể đứng lên!

Người đàn ông mập mạp sững sờ. Hắn không biết rằng Tống Vi là dòng máu Dương thuần khiết. Cô không thể nhìn thấy quỷ, ma quỷ cũng không tiếp cận được cô.!

Hắn còn tưởng rằng tên người tống vi mang theo pháp khí, vùi đầu để xé quần áo của cô. Tôi nhanh chóng đứng dậy, không biết sức mạnh đến từ đâu, vội vã tiến về phía hắn.

Với một tiếng động lớn, người đàn ông mập mạp đã bị tôi đập bay đên mép giường, tôi sững sờ – tôi lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy?!

Bên tai truyền đến một cảm giác lạnh băng, Giang Khởi Vân lạnh lùng nói: “mới nói em cẩn thận với người lạ, em ngang nhiên dám lên xe của người lạ.”

Tôi … tôi không nghĩ rằng đi xe tốc hành cũng sẽ sảy chuyện —

Giang khởi vân ôm tôi từ phía sau và thả tay ra.

Cánh cửa được mở ra bằng một tiếng nổ, tôi thấy một vài nhân vật màu xám bay xung quanh, cuối cùng hướng cái tên mập đó mà đánh.

Người đàn ông mập mạp la hét liên tục và mắng: “từ đâu ngươi có người đồng hành! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Vì cái gì mà ngăn ta làm pháp sự?”

Hắn không nhìn thấy Giang Khởi Vân sao?

Tôi liếc nhìn trộm anh ta. Anh ta không nói một lời, khuôn mặt giống như một tảng băng trôi, trong con ngươi hiện lên vẻ giận giữ.

Tôi nhịn không được mà run rẩy lẩm bẩm nói: Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi …

Sự tức giận lạnh lùng của anh ta thậm chí còn khiến tôi quên rằng mình đang gặp nguy hiểm.

Tôi oán hận anh ta bạc bẽo và oán hận cả sự lạnh lùng của anh ta.

Nhưng, nhưng …

Kể từ đêm khi tôi mười sáu tuổi, tôi cũng đã giao thân với anh ta …

Và bây giờ, tôi, tôi–

Tiếng hét của Tống Vi làm tôi choáng váng Giang Khởi Vân không có ý định cứu cô ấy. Anh ta từ lâu đã quen với sự sống chết của trời đất rồi.

Tôi đột nhiên thoát khỏi vòng tay của anh ta, tới bên cái giường đất, đem Tống Vi kéo xuống.

Người đàn ông mập mạp đang hấp hối bay lên đá vào cái bàn, cái bàn đập vào lưng tôi–

Giang Khởi Vân kịp thời ôm lấy tôi và kéo tôi ra khỏi túp lều này.

Tôi ôm Tống Vi run bần bật, không dám nhìn vào mặt anh ta.

Anh ta rất tức giận.

Tôi đã năm lần bảy lượt gặp nguy hiểm. Anh ta đã cảnh báo tôi hai lần, và hiện tại tôi không màng tới tính mạng đi cứu bạn…

Quá tam ba bận. Phỏng chừng lúc này anh ta muốn tự tay tát tôi.

Xe của anh tôi lúc này đã đến, đèn xe sáng đang tiến vào. Tống Vi khóc rồi chạy tới ngồi vào xe.

Tôi đứng tại chỗ, Giang Khởi Vân không nói một lời trừng mắt nhìn tôi, tôi không dám nói gì thêm nữa.

Vừa nãy, cái bàn đập vào lưng tôi. Khi tôi bị anh ta lôi đi, một thứ gì đó từ phần kia có một thứ gì đó chảy ra …

Lúc này tôi cảm thấy lạnh ở đó, tôi bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.

Có phải là máu không?

Nếu máu chảy ra, thì linh thai trong bụng tôi…..–

“Đế quân … Linh hồn của tên tà sư kia đã bị chúng ta ăn sạch …” vài bóng xám mờ nổi.

Ngay khi Giang Khởi Vân giơ tay, những bóng xám đó biến mất.

“Mộ Tiểu Kiều.” Giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên.

Tôi rùng mình, và nước mắt trào ra.

“Em, tự giải quyết cho tốt.” Đôi môi anh ta thốt ra những lời khiến tôi sợ hãi.

Tự giải quyết cho tốt? cái gì mà tự lo?

Nếu là ở mấy tuần trước khi tôi nghe tôi được tự giải quyết như vậy, tôi phải cảm ơn thần linh vì đã để tôi đi!

Nhưng bây giờ, tôi, tôi không muốn nghe những lời như vậy!

Anh ta là cơn ác mộng, anh ta chiếm cứ tôi ban đêm

Anh ta cường mạnh xâm chiếm tôi, anh ta lạnh lùng đả kích tôi

Nhưng bây giờ, anh quay lưng lại với tôi.

“Giang … Khởi Vân… Khởi Vân …” Tôi hét lên hai lần với giọng run run.

Hình ảnh của hắn bắt đầu trở nên trong suốt:

” Phu quân, phu quân …” Giọng tôi thút thít và van xin.

Anh ta liếc nhìn tôi và biến mất.



“Tiểu Kiều! Em làm gì ở đây? Giang khởi vân đi rồi? Mau lên xe!” Anh tôi quay xe, lập tức lao xuống kéo tôi lên.

Tôi không dám di chuyển.

Tôi không dám bước.

“Anh ơi …” Giọng tôi hơi đờ đẫn: “em, em dường như … đang chảy máu …”