Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 209




Xuyên qua cửa, năm giác quan của tôi biến mất ngắn ngủi, tôi chưa kịp sợ hãi đã mất đi ý thức, không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, giống như chỉ trong nháy mắt, cũng giống như thật dài.

Đột nhiên bị kéo xuyên khỏi cửa, nhưng vẫn như cũ dưới chân vẫn là vách đá.

Vừa rồi tôi duỗi tay bên ngòai vách đá, nhưng bây giờ tôi lại bị kéo vào trong vách đá, nhưng phía sau vẫn là vách đá cao mấy trăm mét, phía dưới vẫn là sông.

Dãy núi, con sông không biến mất, nhưng cung điện đã không còn, cũng không còn những ngôi nhà dựng trên vách đá, chỉ có một vách đá đứng thẳng, hoang tàn vắng vẻ

Quyền hành một thân áo đen đứng trước mặt tôi, hắn buông tay khỏi cổ tay tôi lạnh lùng hỏi:” là ai bắt người đi?”

” Là luyện thi nhân, ta bị…..” Tôi sốt ruột giải thích, nhưng phát hiện không khí có chút không đúng.

Quyền hành biểu tình ẩn ẩn sau áo choàng, nhưng quanh người hắn phát ra lệ khí làm tôi có chút bất an, hơn nữa…..màu sắc không gian có chút không thích hợp.

Vừa rồi xuyên qua cửa giới giống như gương, là một hình ảnh, cũng là một thế giới song song.

Dựa theo cách nói của vu vương, nơi này có một không gian song song, lưu vực sông này đều nằm ở đó, hai nghìn năm qua không ngừng bị pháp sư đến phong ấn rời núi, tạo thành một nơi quỷ thần cũng đã quên

Ở nhân thế, lại khác hẳn với nhân thế.

Có thể dẫm vào pháp môn bước vào trong đó, khả năng gần như không còn, trừ phi giống luyện thi nhân quen cửa quen nẻo quen dân cư

” Vì tiêu diệt pháp môn mà không biết giấu ở đâu, đế quân đại nhân ra lệnh âm binh rời đi một mảnh sinh linh động vật, sau đó dẫn nghiệp hoả đốt núi”. Quyền hành ngữ khí không mang theo một chút tình cảm.

Dẫn nghiệp hoả đốt núi?

Tôi xoay người nhìn nơi xa xa, không trung rất xa bị một mảnh mây đỏ bao phủ, gió thôi qua mang theo hương vị cỏ cây, khói thuốc súng

Cảnh tượng thiên địa biến dị.

” Anh ấy không thể làm vậy……. Ta không làm sao, có thể mau chóng nói cho anh ấy không? Làm anh ấy dừng lại”. Tôi có chút sốt ruột

Vạn vật sinh linh, tuy rằng rời đi động vật, nhưng thực vật cũng có linh.

Hơn nữa tôi thấy phi cơ cứu hoả bay tơi nơi này xem xét đám cháy, việc này nếu gặp rắc rối lớn, cũng không thể giải quyết bằng nói núi rừng bị cháy.

” Trong khoảnh khắc tôi kéo người ra, thanh loan đã đi hội báo, nhưng….. Đế quân đại nhân rất tức giận, ngay cả khi biết người không làm sao, ngài ấy cũng sẽ không bỏ qua cho luyện thi nhân, diệt cỏ phải diệt tận gốc, ngài ấy sẽ không bỏ qua”.

Quyền hành trầm mặc một lúc nhìn tôi nói:” tiểu nương nương, thuộc hạ biết chuyện này người không sai, nhưng Đế Quân đại nhân đối với người……….. thiên vị như vậy, thật không tốt”

” Nếu Đế Quân đại nhân là Tán Tiên thì thôi, nhưng ngày ấy là thần quản luân hồi minh giới, ngài ấy chỉ có thần thức, kiêng kỵ quá nhiều, ngài ấy bỏ qua chuyện lớn, mà chú trọng chuyện nhỏ, rất không ổn……. hi vọng tiểu nương nương, người có thể khuyên nhủ ngài ấy”

Những lời quyền hành nói tôi hiểu, nhưng tôi làm thế nào để khuyên nhủ anh ta?

Anh ta giơ tay Thiên địa đổi sắc, xuống tay âm dương thay phiên

Tôi nào có thần thông như vậy, có thể ở tại nơi này khuyên nhủ anh ta? ngay cả vạt áo của anh ta tôi đều chạm không tới.

Hồng Liên nghiệp hỏa, thiêu đốt tội ác, nhưng lại vì tôi mà thêm nghiệp chướng cho anh ấy.

Tôi có thể chạm vào mặt, lông mày, mũi, môi, cũng có thể áp vào ngực, có thể vuốt qua eo bụng sườn thậm chí đã từng tấc da thịt, nhưng

nhưng….

Chỉ cần anh ấy quay lại, tôi cả vạt áo cũng không chạm tới.

Tôi chỉ là một phàm nhân.

Một người bị cách ly 16 năm nuôi dưỡng, sẵn sàng thành tế phẩm hiến tế.

Ngay cả khi tôi học được pháp luật hơn nửa năm, đã trải qua một số việc, nhưng tôi đạo pháp tu vi nông cạn, tôi không dốc lòng tu luyện, cũng không có làm nhiều việc thiện, cũng…… Cũng có sinh nhiều đứa nhỏ.

Tôi một cái không làm được, cũng không thể làm được

Anh ấy sinh ra đã là thần, tôi lại là con kiến phạm nhân, có thể được anh ta rủ lòng thương Ái, lại không có cách nào cùng anh ta nắm tay sánh vai.



Không gian bên người tôi đột nhiên nứt toác, một mảnh màu đen sấm sét hiện qua khe hở, mộ vãn thần xuất hiện bên người tôi, gần như trong nháy mắt, trường kiếm trên lưng quyền hành liền đâm về phía hắn.

Mộ vãn thần bắt được kiếm của hắn, gặp ngón tay niệm một đống chú ngữ, trên vách núi đột nhiên mang theo một tầng ánh sáng mờ nhạt lại đây.

“….. Ngươi là Đại vu?” Quyền hành xoay người tránh né, nhìn giống như thụ tinh mộc quái dây mây nằm dưới chân mộ vãn thần, giọng nói hắn có chút tin nhắn.

Mộ vãn thần không nói, duỗi tay xách tôi lên….. Tôi thật sự bị xách lên, hai chân tôi lơ lửng trên mặt đất, quần áo bị xé loạn, căn bản không chịu nổi bàn tay to lớn của hắn.

Có tiếng râm ran vang lên, quần áo bị xe đến hơn nửa, tôi có chút bực mình nói:” Mau buông ta ra! Xẽ loạn quần áo ta,ta không giúp nơi tìm vợ nữa”

Hắn sửng sốt hỏi:” đây không phải kẻ thù của ngươi sao?”

“Không phải, là người nhà hắn tới cứu ta!”

Vu Vương giơ tay phá tan chú ngữ, đám dây mây vừa rồi giống như một một đám yêu tinh vân lấy người hắn, trong nháy mắt mất đi sự giận dữ, tiếp tục ghé vào vách núi thành thật làm một thực vật

“Ngươi không nói sớm! ta còn tưởng rằng đây là kẻ thù đến bắt ngươi, bên kia pháp môn bị hủy ta không kịp đuổi theo, cứu ngươi trước”. Mộ vãn thần nổi giận đùng đùng nhìn tôi quát

Trời ơi…… Ngươi vừa xuất hiện đã đánh tới, ta còn có đường chen vào để nói sao?

Hắn đặt tôi xuống, vội vã xoay người bước vào không gian, tôi nhanh chóng chụp lấy tay hắn hỏi:” ngươi đi đâu?”

” Đi củng cố Pháp môn, có thứ hỗn tướng dám phóng hỏa đốt núi!” Hắn mắng

Ách! Thứ hỗn tướng?

Quyền hành lập tức đâm thanh kiếm lại đây:” phạm nhân cũng dám nhục mạ thần”.

Hai người lại muốn đánh nhau, tôi mau chóng tóm thắt lưng mộ vãn thần nói:” đừng đánh! bên kia có……. Phu quân ta vì ta, liền phóng hỏa đốt núi tìm Pháp môn, mới có thể bước vào doanh trại luyện thi nhân, ngươi mau mang ta tới”.

Mộ vãn thần dứt khoát xách Tôi nhảy vào trong, bước vào trong, thật sự là bờ sông

Tôi bước trên mặt nước di chuyển, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mới phát hiện không gian không đơn giản chỉ bị nhuộm màu đỏ, vòm trời phía trên ẩn có một lỗ đen trống, xung quanh mây đỏ giống như lốc xoáy bị thu hút……. Kết quả thực là thảm họa thiên văn.

Nhiệt độ nghiệp hỏa làm mắt tôi đau rát, Giang Khởi Vân muốn làm cái gì?

Quyền hành nói anh ta muốn diệt cỏ tận gốc, chẳng lẽ muốn đem toàn bộ doanh trại luyện thi nhân đốt thành tro bụi sao?

Tới gầnTôi thấy bóng dáng nửa trong suốt thật lớn trên hư không, trong tay nắm xiềng xích khổng lồ, một tay nắm trường kiếm trong suốt.

Trường Kiếm vung lên, toàn bộ hồn phách bị xiềng xích khóa chặt tan thành tro bụi.

Thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn, không lưu lại một tia.

Bóng dáng này……. Chẳng lẽ là của giang Khởi Vân

Tôi hoảng sợ nhìn nhìn anh ta một bộ màu đen, vạt áo phấp phới, anh ta quay lưng về bờ sông, đối mặt với Hồng Liên nghiệp hỏa tận trời, thản nhiên đứng trên tảng đá bên bờ sông.

Tay trái rõ ràng, xiềng xích bay ra mười mấy sợi ánh sáng câu sinh hồn, hơn nữa là ba hồn, tay phải cầm kiếm vung lên, Ba hồn tiêu tán như gió nhẹ cuốn đi bụi bặm

“Khởi Vân”. Tôi nhịn không được hét lên một tiếng

Cơn gió mạnh ùa đến, thẳng đến cửa tiêu, nghiệp hoả tận trời, anh ta trừ khử thế nào