Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 138




Phù thủy, ban đầu là thần thánh.

Trên một người đi qua bầu trời, tiếp theo đi qua đất, ở giữa đứng lên.

Sau đó cổ hoạ ( một cổ thuật của trung hoa) tràn lan ở cung đình, hai từ này trở thành giai cấp thống trị, ngậm miệng không nói chuyện bí mật, nghe nói có một số vu lão bà cả đời đã đi âm mấy chục lần, bọn họ nói chuyện đều sẽ có chút bệnh nghề nghiệp, tránh nặng, tìm nhẹ, úp úp mở mở, nhưng điều quan trọng bọn họ không nói, cũng không dám nói.

Tên bảo vệ béo mập kia không thể ngờ rằng tôi cũng anh tôi tách ra hành động, cho nên đứng giữa sân, muốn vừa nhìn tôi, vừa nhìn anh tôi là không thể được, chúng tôi có thể nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Anh tôi mau chóng mang theo tôi rời đi, đi ra đến cửa, tên bảo vệ béo mập kia chìn chằm chằm chúng tôi phía sau lưng.

Ra tới xe, anh tôi nhỏ giọng nói:” kang lão gia không hồ đồ, hắn lặng lẽ nói cho anh, mấy lão đầu ở làng hoàng đạo di dân là bị mưu sát….. Mấy lão đầu đó không có người thân, chính phủ chi ngân sách cho bọn họ ở đây kéo dài thời gian sống, sau đó một người trẻ tuổi tới, nói là tới làm nghĩa công ( công việc tình nguyện), kết quả, không được mấy ngày, các lão đầu của làng hoàng đạo di dân đều đã chết, chết cùng một ngày vào buổi tối”.

Không cần phải nói, khẳng định là quái vật khoác da người mộ vân lượng làm

” Anh, chúng ta đi đâu đâu bây giờ?” Tôi nhìn xung quanh những cánh đồng xa lạ.

Anh tôi thở dài:” đi theo thẩm gia, còn có thể thế nào được nữa…..” Anh tôi móc điện thoại ra, nhìn vào vị trí thẩm thanh nhụy gửi tới, lái xe đến huyện thành tiếp theo.

Thẩm thanh nhụy vừa thấy tôi đến liền hỏi:” ngươi đến viện dưỡng lão không?”

Tôi gật đầu.

” Ngươi không sảy ra chuyện gì sao? Mộ vân lượng không xuất hiện sao?” Cô ta đột nhiên hỏi một câu

“…… Cô hy vọng tôi sảy ra chuyện à? Xin lỗi đã làm cô thất vọng rồi!” Tôi câu mày, đi ngang qua cô ta.

” Nếu ngươi không dụ được hắn ra ngoài, đêm nay chỉ có thể dựa vào chúng ta đến viện dưỡng lão thi pháp tìm hắn.” Thẩm thanh nhụy khẽ cười một tiếng:” làm mồi nhử cũng không đảm đương nổi, thật vô dụng”.



Mặc kệ tôi có phải mồi nhử hay không, chỉ cần có liên quan đến mộ vân lượng, tôi chắc chắn sẽ đi.

Nửa đêm giờ tí, xe dừng ở gần viện dưỡng lão, chưa xuống xe, giang khởi vân đã xuất hiện bên cạnh tôi.

” Anh đi đâu…… Kêu tôi tới, kết quả không thấy anh”. Tôi nhịn không được oán trách một câu.

Giang khởi vân liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng nói:” ta kêu em cùng thẩm gia tới, em nghe lời sao”?

…… Anh chàng này hoàn toàn độc đoán. Tôi không thích ở với thẩm gia, còn sắp xếp chuyện này làm gì.

” Mộ tiểu kiều, an toàn của em và những cái em thích, cái nào quan trọng hơn”. Giang khởi vân giọng nói mang theo một tia giận tái người

“…” Tôi rầu rĩ thở dài một hơi trong lòng, uể oải cúi đầu không nói lời nào.

Anh tôi hoà giải nói:” được rồi…..hai ngươi muốn cãi nhau thì về phòng mà cãi nhau, nhưng trước tiên nên nói làm cái gì bây giờ”

” Thẩm gia sẽ đến phòng của người chết để theo dõi, chúng ta chờ”. Giang khởi vân nhàn nhạt nói.

Không khí trong xe có chút nặng nề, anh tôi thấy thẩm thanh nhụy xuống xe, lập tức nói:” ta đi theo xem tình hình bên trong, em rể, để ý tiểu kiều”.

……. Muốn anh nói giúp à?

Lòng tôi biết rõ, anh tôi không muốn trở thành bóng đèn, giang khởi vân một khi tức giận, không khí xung quanh sẽ lạnh băng làm người khác không thể chịu đựng được.

Anh ta ở bên cạnh tôi nhắm mắt lại, một vài sợi tóc đen theo đường cong của cằm rũ xuống trước ngực.

Giống như anh tôi đã nói, giang khởi vân sẽ không phí thâm tư đi nghiềm ngẫm tâm tìmh của tôi.

Tôi thở dài, dơ tay đặt ở bụng nhỏ —- đây là một động tác theo thói quen.

Tôi không ngờ, bên người còn nghe được một giọng nói nặng nề:” em làm sao vậy?”

Cái gì?

Trong lúc nhất thời tôi không phản ứng lại, tôi còn chưa xin lỗi, mà anh ta đã mở miệng trước.

” Ta hỏi em, em làm sao vậy? Ôm bụng làm gì? Không thoải mái sao?” Anh ta cau mày hỏi

Hoá ta cử động vô thức của tôi, khiến anh ta lo lắng.

” Không sao? Chỉ là thói quen thôi, linh thai không làm sao?” Tôi thành thật trả lời.

Không biết tôi lại nói sai cái gì, anh ta duỗi tay nhéo cằm tôi, nổi giận đùng đùng, thấp giọng nói:” ta không hỏi linh thai, ta hỏi em, mộ tiểu kiều!”

” Anh….. Nhéo tôi đau quá”. Tôi nói sai cái gì sao, sao anh ta lại tức giận?

Hôm nay anh ta làm sao vậy?.

Giang khởi vân lặng nề nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng thở dài một tiếng.

Anh ta buông lỏng cằm tôi, dùng tay xoa xoa chỗ đỏ.

” Mộ tiểu kiều, em muốn gì”?

” Cái gì?”

” …… Sau khi giải quyết mộ vân lượng, ta sẽ đưa em tới làng hoàng đạo. Trước đó, em muốn cái gì? Nói cho ta, ta sẽ đáp ứng em tất cả”.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, có ý gì sao? Mặc dù nhanh đến ngày linh thai hình thành, nhưng cũng còn mười ngày nữa.

Thời khắc tôi sợ nhất sắp đến.

” Pháp trận đã đạt đến cực hạn….. Mặc dù ta đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng…… Tới thời khắc đó, nhất định em sẽ sợ, muốn cái gì, nói với ta, coi như ta bồi thường lo lắng sợ hãi cho em”

Anh ta duỗi tay đặt lên đầu tôi.

Lạnh băng

Tôi đã hy vọng xa vời từ anh lòng bàn tay có chút ấm áp

” Giang khởi vân, anh luôn cười tôi, nói tôi muốn vì anh sinh đứa trẻ…..tôi cũng muốn hỏi anh một chút, anh có muốn cho tôi, vì anh sinh đứa trẻ không?” Tôi cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Anh ta sững người một lúc, ngay sau đó cười khẽ áp lên môi tôi.

” Mộ tiểu kiều, đứa trẻ đối với ta mà nói không có ý nghĩa…… Ta thích nhìn bộ dáng em mang thai, giống như một con thỏ mềm mại, lại còn cật lực bảo vệ bụng nhỏ….”

Lời nói anh ta luôn lạnh lùng như vậy, tôi bị ngược đã thành thói quen.

Khoé miệng có thể giả vờ không sao, gợn lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nước mắt lại không chịu kiểm soát tràn ra hốc mắt.

Anh ta nâng một ngón tay lạnh lẽo mơn mớn môi tôi.

“…. Chỉ biết khóc, không biết hướng ta đòi hỏi sao?”

Tôi lắc đầu:” có nhiều thứ, sẽ không quay trở lại”.

Đêm đầu tiên sẽ không trở lại, yêu say đắm cũng sẽ không trở lại.

Trả tâm, tôi đòi lại như thế nào?

Anh ta mỉm cười, duỗi tay ôm tôi vào lòng:” đừng sợ, nhỡ kĩ lời ta từng nói với em….”

” Anh đã nói rất nhiều, tôi nên nhớ kỹ câu nào?” Tôi rầu rĩ chui vào ngực anh ta

Tôi thật sự không hiểu được nam nhân này, có phải là tôi còn quá trẻ tuổi, quá thiếu kinh nghiệm không?

“….em nhớ được câu nào, nói ta nghe”. Anh ta ôm tôi ngồi trên đùi, cách quần áo hôi môi, hôn ngực.

” Anh đã từng nói, chỉ phòng được tà linh ác quỷ, không phòng được người có tâm khó lường”. Tôi cúi đầu nhìn anh ta, giọng nói có chút khiêu khích.

Anh ta khẽ cười một tiếng:” nhưng ta không phải phàm nhân”.

“……. Anh còn nói, không được tin tưởng quỷ, đối với quỷ cũng không cần có tình cảm”.

” Ừm……. Nhưng ta không phải quỷ”. Anh ta hơi thở lạnh băng, từ ngực phất qua gương mặt, sau đó dừng ở môi tôi.

” Ôh…… Anh là một bị thần, đáng tiếc, thần lại yêu thế gian”.

Hơi thở tôi bất ổn, trái tim thình thịch sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cái này, tôi đối với anh ta, cũng lớn gan một lần tính kế….

Amh ta thông minh như vậy, cơ trí như vậy, anh ta không thể không hiểu.

Anh ta khẽ nheo mắt

Đối với lời nói rõ ràng vừa rồi của tôi, khẽ cười đắc ý

Thần yêu thế gian

” …… Cũng yêu em.”