Cứ cách hai ba ngày bác sĩ Lý sẽ đến nhà Quách Tuệ Thiến đổi thuốc. Từ từ hai người thành bạn bè, không có gì giấu nhau. Lý Phàm biết chị kết hôn sớm, sau khi cưới thì toàn tâm toàn ý làm người vợ tốt, cuộc sống của một nhà ba người cũng không có trở ngại. Nhưng là, con người đều có họa phúc sớm tối, vì một lần ngoài ý muốn, chồng chị qua đời, để lại một mình chị nuôi dưỡng con gái mười sáu tuổi. May mắn con gái chị thiện lương, hiểu chuyện, mỗi lần cũng khuyên chị tìm một người tốt để chung sống. Quách Tuệ Thiến cũng biết Lý Phàm năm nay mới tròn hai mươi lăm tuổi, là bác sĩ trong bệnh viện lớn, hiện giữ chức trưởng khoa sản của bệnh viện X. Cha mẹ đều ở thành phố H. Thông qua mai mối, chị quen biết một người đàn ông, nên chị cố quên cảm giác xấu hổ đến bệnh viện thu hẹp âm đ*o. Vì lúc mới gặp, hai bên đều có hảo cảm với nhau. Thử gặp gỡ vài lần, hai người cũng rất hài lòng, quyết định kết hôn. Lúc này chị mới tới bệnh viện làm giải phẫu, muốn cho đối phương một niềm vui bất ngờ trong đêm tân hôn. Lý Phàm rất bội phục dũng khí của chị. Mấy ngày liên tiếp, sau khi tan làm anh đều đi tới nhà của Quách Tuệ Thiến thay thuốc, tiện thể ăn cơm luôn. Tay nghề nấu nướng của chị rất tốt, do tích lũy được sau bao năm ở nhà đảm đương chức vị mẹ hiền vợ đảm. Dần dần, Lý Phàm bị bề ngoài kiên cường nội tâm mềm mại của chị hấp dẫn, từ từ anh dồn tất cả lực chú ý ở trên người chị. Mỗi ngày cũng chờ mong tan việc thật sớm, chỉ vì sợ chị ở nhà chờ lâu, mỗi ngày chờ mong chị đích thân làm cơm cho anh. Anh biết, anh đã chìm đắm, chìm đắm vào người phụ nữ gần bốn mươi tuổi này, lại còn sắp kết hôn lần nữa. Hôm nay, là ngày cuối cùng thay thuốc cho chị, ngày mai, thậm chí sau này, hai người sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa. Nghĩ vậy, anh thấy hơi đau lòng. "Ai, sao hôm nay cậu tan làm muộn thế?". Đã 7h rồi, mỗi lần anh đều đến lúc gần sáu giờ mà. "Nga, hôm nay có hơi nhiều bệnh nhân". Câu nói ân cần của chị...giống như người vợ đợi chồng về nhà muộn vậy. "Nhất định cậu vẫn chưa ăn cơm, mau, tôi cũng chưa ăn, cùng ăn đi”, làm xong cơm từ lâu nhưng chị vẫn muốn chờ anh đến ăn cùng. "Chị còn chưa ăn? Đang đợi tooi?" Tại sao muốn chờ anh? "Đúng vậy, nhanh đi rửa tay, tôi đi hâm lại thức ăn, nguội hết cả rồi". Nói xong chị liền đi nhanh vào trong bếp. Đại não của anh mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ nghĩ đến câu nói chị đang chờ anh về cùng ăn cơm. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, anh bước nhanh lên, từ phía sau ôm lấy chị. "Bác sĩ Lý, Lý Phàm, cậu, buông ra." Chị muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng thể lực của hai người cách biệt quá lớn. "Tôi không buông! Tuệ Thiến, nói cho tôi biết, tại sao phải chờ tôi, tại sao?" "Tôi..." Không, không thể nói. "Tôi, tôi thích chị, Tuệ Thiến, nói cho toi biết, có phải chị cũng thích tôi không?" "Lý Phàm, cậu, tôi không thích cậu, tôi, tôi sắp kết hôn rồi!" "Tôi không quan tâm, chị gạt tôi, chị nhất định cũng thích tôi." Anh sẽ không nhìn lầm ánh mắt của chị, chị cũng là có tình cảm với anh. "Đủ rồi, Lý Phàm, cậu không nên tự lừa gạt chính mình, tôi không thích cậu, cậu chỉ là bác sĩ của tôi, còn tôi, chỉ là bệnh nhân của cậu. Mối quan hệ của chúng ta chỉ là vậy thôi" "Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, tôi muốn chị".Nói xong, anh đặt chị lên bàn ăn, xé rách tạp dề của chị, sau đó vén áo chị lên. "Không, không nên, Lý Phàm, buông ra". Trời ơi, người nào nói cho chị biết đây không phải là thật. Giờ phút này Lý Phàm đã sớm hóa thân thành dâm thú, xé rách áo của chị, phía trên hoàn toàn lõa lồ, anh lại kéo quần chị xuống, xé bỏ quần lót, dùng sức tách hai chân chị ra. Anh kéo khóa quần, móc ra nam căn đã ngẩng cao đầu. Ba! Anh dừng lại thế tiến công, ngơ ngác đứng ở một bên, trên mặt in dấu bàn tay của chị. "Đi ra ngoài, cậu đi ra ngoài cho tôi". Chị khóc thét lên. Anh giật giật miệng, cuối cùng không nói gì, nhìn chị một cái, rời đi. Quách Tuệ Thiến gần như trần trụi, phục trên mặt đất khóc nấc lên. "Lý Phàm, sao tôi lại không biết cậu có tình cảm với tôi. Cậu nói đúng, tôi cũng thích cậu, nhưng tuổi tác của tôi chính là chướng ngại lớn nhất. Cậu còn trẻ, sẽ gặp được cô gái tốt hơn, còn tôi, sẽ vĩnh viễn chôn dấu cậu ở sâu trong tim mình." | ||||
Tìm kiếm với từ khoá: | ||||
8 thành viên đã gởi lời cảm ơn Pink2205 về bài viết trên: Catstreet21, Dct.dlh, HNRTV, Popopo, Tthuy_2203, cu meo, giangsoo1201, mybo199 | ||||
Xin ủng hộ: Share | ||||
20.10.2017, 13:18 | ||||
| ||||
Re: [Hiện đại] Chồng tôi ít tuổi hơn tôi - Hùng Tiên Sinh - Điểm: 12 Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! CHƯƠNG 4: Thất hồn lạc phách bước ra khỏi nhà Quách Tuệ Thiến, Lý Phàm không muốn về nhà, thế là thuê xe đến một nơi gần đây uống rượu. Anh muốn đi mua say, anh muốn quên chị! Lúc này chính là thời gian hoàng kim ở quán bar, có rất nhiều người, âm nhạc đinh tai nhức óc. Từng ly rượu trôi vào bụng anh, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng trêu chọc ám chỉ của phụ nữ. Mỗi lần như vậy, anh cũng muốn thử, nhưng, không phải, họ không phải là chị. Uống đến mức thần chí không còn tỉnh táo, phục vụ đành phải gọi tài xế đưa anh về. Bước chân loạng choạng, anh vất vả mở cửa vào nhà, ngã phịch xuống giường lớn. Nghĩ đến chị, anh lại kìm lòng không đậu lục tìm điện thoại di động, muốn nhắn cho chị một tin, đợi mãi không thấy chị nhắn lại, anh ngủ quên lúc nào không hay. Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Phàm mới tỉnh lại, hậu quả của say rượu là đầu đau như búa bổ. Nhìn cái điện thoại nằm bên gối, anh lại nghĩ đến tối hôm qua mơ hồ nhắn tin cho chị, cũng không nhớ là đã viết gì. Anh cầm lên nhìn lướt qua, cười lạnh, bỏ điện thoại di động qua một bên, đi rửa mặt. Trên màn hình điện thoại chưa tối hẳn, có thể loáng thoáng thấy được dòng chữ: "Có thể tôi sẽ không tham gia hôn lễ của chỉ, chỉ muốn chúc chị tân hôn hạnh phúc. Và, tôi yêu chị." Bên kia, mãi cho đến rất muộn Quách Tuệ Thiến cũng không ngủ được, trong lòng đều nghĩ đến Lý Phàm, nghĩ đến sao mình lại thích một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi, nghĩ mãi nghĩ mãi, bên môi chị thoáng một nụ cười khổ. Đúng lúc ấy, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn. Cầm lên nhìn, là tin nhắn của Lý Phàm, chúc chị hạnh phúc, còn nói, yêu chị. Cuối cùng, chị không nhịn được nữa khóc òa lên. Tin nhắn của Lý Phạm, chị vốn định xóa đi, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại. Nhưng nhân duyên đúng là kỳ diệu, chị vốn tưởng rằng hai người sẽ không bao giờ... gặp nhau nữa. Ngày đó, vừa lúc Lý Phàm được nghỉ phép, sau vài ngày sống mơ mơ màng màng, anh quyết định thay hình đổi dạng, thế là, nhân ngày nghỉ, anh ra đường mua sắm. Không khéo vừa lúc bắt gặp Quách Tuệ Thiến đi thử áo cưới. Gần tới hôn lễ, Quách Tuệ Thiến và Lý Lâm quyết định đi thử áo cưới. Hôm đó, vừa lúc Lý Lâm nghỉ ngơi, thế là, hai người ra cửa. Lý Phàm cầm túi đồ mới mua, đang định về nhà, thì đúng lúc đụng phải Quách Tuệ Thiến đang đi về phía bên này. Quách Tuệ Thiến cũng nhìn thấy Lý Phàm, hai người cũng dừng lại, không nói gì, tình hình rất lúng túng. "Tuệ Thiến, bạn em sao?" Lý Lâm hơi kinh ngạc nhìn hai người, nói là bằng hữu thì cũng không giống lắm. "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây", vẫn là chị lên tiếng trước. "Chị muốn đi đâu à?" Anh chỉ nhìn kỹ người phụ nữ trước mắt. "À, đi thử áo cưới". Chị không dám nhìn vào mắt Lý Phàm, ánh mắt ấy quá bi thương. "Vậy sao, chúc chị hạnh phúc, tôi đi trước" Nói xong, cũng không đợi chị trả lời, anh bước nhanh đi, anh không dám. Anh sợ nếu tiếp tục ở lại, anh sẽ không nhịn được mà ôm chị vào lòng. "Bạn của em đi rồi, chúng ta cũng đi thôi". Lý Lâm chạm chạm vào người phụ nữ đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh. "A? Nga, đi, đi thôi" “Quách Tuệ Thiến, người đó không thuộc về với mi đâu”, chị chỉ có thể không ngừng tự nhắc nhở mình. Kể từ sau lần gặp Lý Phàm, chị như rơi vào trạng thái vô hồn, nhưng cũng miễn cưỡng thử xong áo cưới. Hai người ăn cơm bên ngoài xong, Lý Lâm đưa chị về nhà. "Tuệ Thiến, đây là thẻ ra vào “phòng tổng thống” của khách sạn Hối Thiêns, anh hi vọng ngày mai có thể gặp em ở đó." Lý Lâm vuốt những lọn tóc xoăn của chị. "Em, biết rồi". Thẻ phòng? Sao chị lại không biết ý của anh ta chứ, anh ta đã ám chỉ nhiều lần, nhưng chị vẫn không đồng ý. Chị biết sẽ có một ngày như thế, nếu sớm muộn gì cũng trở thành vợ của Lý Lâm, thì như vậy không sao cả. Lý Lâm ôm lấy chị, cao hứng hôn lên má chị. Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày đặc sắc, anh ta nghĩ thầm. |