Chồng Thê Nô Cưng Sủng Vợ Tận Trời!

Chương 6: Âm Thầm Quan Sát Em






- Thưa sếp tiểu thư Võ Ngọc không sau a.

Ngô Ninh bước vào thông báo cho anh.
- Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi.

Anh nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình vi tính.
Ngô Ninh rời khỏi phòng thì nhìn thấy Võ Ngọc đang lon ton đi đến nên gật đầu chào hỏi.

- Tôi là Ngô Ninh trợ lý của sếp rất vui khi được làm việc cùng Võ Ngọc tiểu thư.

cậu khách sáo chào hỏi.
- Anh không cần phải gọi tôi là tiểu thư đâu cứ gọi là Võ Ngọc thì được rồi, rất mong nhận được sự giúp đỡ của Ngô Ninh sư huynh.

Cô cười cười xua tay thái độ vô cùng thoải mái trò chuyện cùng Ngô Ninh.
- Không cần khách sáo! Tôi còn có việc nên không làm phiền Võ Ngọc tiểu thư nữa.

Cậu nói rồi cũng rời đi quay về làm việc của mình.
cốc...cốc...cốc
- Thưa sếp cafe của anh đây ạ.

Nói rồi Cô cũng đẩy cửa đi vào đặt ly cafe lên bàn ann.
- Vậy không biết công việc cụ thể của tôi là gì thưa sếp? Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Đào Thuận chỉ tay về phía bên cạnh ra lệnh
- Em cứ ngồi đây từ từ tôi sẽ sắp xếp công việc cho em.

Anh nhìn Cô

- Cái này...!đây là bàn làm việc của tôi sao? Cô thắc mắc nhìn anh hỏi, Ai đời một trợ lý nhỏ nhoi lại được ngồi cùng phòng với sếp mà còn là ngồi ngay bên cạnh nữa chứ.
Anh hướng mắt nhìn Võ Ngọc ra vẻ điều Cô đang nghĩ là không thể lại là có thể.
Giống như bị Anh nhìn thấu suy nghĩ nên Cô cũng ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ngay cạnh Anh.
Bàn làm việc của Cô khá đơn giản chỉ để một cái máy vi tính cùng một ít giấy tờ.
Võ Ngọc nghĩ trong đầu hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của mình ở cái Thành phố Hồ Minh này nhưng gặp ngay ông sếp bị thiên hạ đồn là một con cáu già, một ông trùm giết người không chớp mắt.

Lại còn gặp phải một đám nữ nhân thích gây chuyện nữa chứ, khi nãy dưới phòng pha cafe không phải Cô mà là một người con gái chân yếu tay mềm thì đã bị đám người đó hành hạ thành cái dạng gì rồi.

Thật may mắn!
Cô vẫn đang miên man với suy nghĩ của mình nên không hề để ý đến bên cạnh đang có một đôi mắt dõi theo cô âm thầm quan sát đánh giá người con gái anh đã chọn.
Vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng của Cô thật làm cho con người ta muốn liều mình bảo vệ.

Lần đầu gặp tại quán bar Đào Thuận anh một con người mẫn cảm với phụ nữ nhưng lại rung động trước Cô, chỉ muốn tiến đến rồi mang Cô về biệt thự Đào Viên mà giấu đi không để ai có thể làm hại hay tổn thương đến Cô.

Nhưng anh lại không thể làm như thế vì Cô không phải nô lệ của anh.

Đào Thuận lặng lẽ theo dõi Cô nên cũng chứng kiến được cảnh Cô bị người đàn ông khác ve vản như thế nào.

Anh sợ Cô bị ức hiếp định gọi vài tên thuộc hạ giúp đỡ thì đã thấy tên công tử đó bị Cô một cước đá nằm bất động.

Anh hơi ngạc nhiên vì không ngờ rằng sau cái vẻ ngây thơ đó lại là cô gái mạnh mẽ vô cùng mạnh mẽ thật thú vị.

Anh mỉm cười rồi rời đi nhưng ông trời lại đưa đẩy Cô đến bên anh.
Cô đụng trúng anh lại còn đứng trước bao nhiêu người nhận mình là Vợ anh.

Nếu như Anh không nhận có phải là phí phạm sự sắp xếp của ông trời cho mình hay không.
Trở về thực tại
- Cùng đi ăn trưa với tôi.

Anh tắt máy tính và đứng lên.
- Tôi ăn dưới nhà ăn của nhân viên được rồi thưa sếp.

Cô từ chối lời mời gọi của anh.
Anh cầm áo vest của mình bước đi và buôn ra một câu - Không đi ăn cùng tôi sẽ bị trừ lương.
Võ Ngọc chỉ còn biết ngậm ngùi mà đi theo anh.
Cả hai cùng nhau xuống tới đại sảnh công ty đã khiến không ít người trầm trồ, Anh một thân áo vest lạnh lùng kiêu ngạo Cô lại trong sáng thuần khiết.

Đi cùng nhau không khác gì tiên đồng ngọc nữ vô cùng xứng đôi.
Tài xế đã đợi sẵn ở cửa nhìn thấy bóng dáng của anh liền đi đến mời hai người vào xe,
- Thiếu gia đi đâu ạ? A Mẫn lên tiếng hỏi.
- Chở chúng tôi đến nhà hàng Thiên Mã.

Anh nhìn A Mẫn lên tiếng.
- Rõ thưa thiếu gia.

A Mẫn nghe xong cũng tập trung lái xe chở hai người đi.

Nhà hàng Thiên Mã
- Em muốn ăn gì? Anh hỏi Cô tay thì ngoắt phục vụ mang menu đến.
- Tôi..

ăn gì cũng được.

Cô hơi ngại trả lời.
Anh nhìn một lược - Cho tôi những món này.

phục vụ tiếp nhận rồi vào trong.
Từ nãy giờ khi bước chân vào đây Cô đã thấy rất lạ một nhà hàng lớn như này lại không có vị khách nào ngoài Cô và Anh.

Khá thắc mắc cô hỏi
- Nơi này sau lại chỉ có tôi và anh?
- Tôi bao cả nhà hàng rồi.

Đào Thuận bình thản trả lời như không có gì.

Còn Cô thì ngạc nhiên tới há hốc mồm.
- Bao...!bao hết á? thật là hoan phí tiền của mà!( câu này Cô nói rất nhỏ trong họng) Cô ra vẻ vô cùng tiếc nuối.

Đúng là đám con nhà giàu xem tiền như giấy thật, tính sơ một buổi ăn của Cô và Anh ở đây cũng đã bằng tiền ăn nhà Cô ăn một tháng rồi mà còn bao cả nhà hàng thì...!
Đồ ăn cũng đã mang ra anh gọi hai phần mỳ ý sốt chua ngọt, một đĩa thịt bò áp chảo, 1 ly rượu nho cùng 1 ly nước ép hoa quả.
- Em nên ăn nhiều vào nhìn em gầy quá đó.

anh nói rồi cũng đẩy đĩa thịt qua cho Cô.

Võ Ngọc nhìn anh xong lại nhìn mình Cô gầy sao? đâu đến nỗi như anh ta nói chứ.

Võ Ngọc cao 1m73 nhưng chỉ nặng khoảng 50kg nên nhìn so với người khác quả là không có da có thịt cho lắm.
Biệt thự Đào Viên
- Chúng ta không về lại công ty sao? Cô nhìn anh thắc mắc hỏi
- Chiều tôi có hẹn với khách hàng nên em sẽ đi cùng tôi.


Anh bước xuống xe nói.
- Nhưng...!cô ấp úng
- Tôi sẽ gọi người mang quần áo đến cho em.

Anh nâng tay giúp cô xuống xe.
- Thiếu gia mới về.

Chu quản gia cuối người chào anh.

Ông tên Chu Minh là ba của A Mẫn.
- Bác đi sắp xếp cho Cô ấy một phòng đi.

- Vâng thưa thiếu gia.

Chu quản gia cuối người chào anh rồi quay sang Cô - Mời tiểu thư theo tôi.

Võ Ngọc cảm ơn rồi đi theo Chu quản gia vào nhà.
Ông dẫn Cô lên lầu hai và sắp xếp cho Cô một phòng ở ngay cạnh phòng của Đào Thuận.
- Võ Ngọc tiểu thư cần gì có thể gọi người hầu mang lên cho Cô.

Tôi xin phép.

Chu quản gia cuối chào rồi đi xuống lầu.
..