Chồng Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Cấp (Tổng Tài Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi)

Chương 70




Nguyễn Tố không ngờ mình có thể gặp lại Bạch Đào.

Nhưng quả thật cô vẫn còn một số thắc mắc, ví dụ như Bạch Đào và Nguyễn Mạn có khúc mắc gì? Hay lần trước cô ấy gửi video cho cô với mục đích gì?

Bạch Đào không mặc đồ công sở mà mặc một chiếc váy liền hoa nhí, da rất trắng, khi cười rộ lên vừa dịu dàng vừa hòa nhã.

Cuối cùng hai người họ đi tới một quán cà phê ở gần đó rồi chọn một vị trí gần cửa sổ.

Bạch Đào mỉm cười nhìn Nguyễn Tố, “Tôi muốn đến gặp cô lâu rồi nhưng vẫn luôn không có thời gian.”

Nguyễn Tố cúi đầu khuấy cà phê trong cốc, cô không đáp lời cô ấy.

Nhân phẩm của Nguyễn Mạn thế nào thì thôi khỏi nhắc, điều này không cần đánh giá nữa, nhưng cô cảm thấy cô nàng Bạch Đào này không phải địch cũng chẳng phải bạn, có vẻ sẽ nói chuyện được. Sở dĩ cô đến quán cà phê để nói chuyện với cô ấy là vì muốn biết Bạch Đào đóng vai trò gì trong câu chuyện của Nguyễn Mạn.

Bạch Đào nhận ra sự mâu thuẫn của Nguyễn Tố đối với mình.

Cô không để ý lắm, “Chắc cô khá tò mò không biết giữa tôi và Nguyễn Mạn có mối thù sâu sắc gì mới đáng để tôi đâm sau lưng cô ta thế này.”

Rốt cuộc Nguyễn Tố cũng ngẩng đầu nhìn cô.

“Thật ra tôi quen Nguyễn Mạn khá lâu rồi, trong số những người hiểu rõ cô ta trên đời này có lẽ tôi có thể nằm trong top 3.” Bạch Đào cười khẽ, “Tôi quen cô ta cũng ngót nghét mười năm. Tôi xuất thân từ một huyện nhỏ rồi chuyển đến thành phố lớn, còn nhớ khi ấy tiếng phổ thông của tôi còn chưa chuẩn, bị bạn học cười nhạo, sau đó tôi chơi cùng Nguyễn Mạn, nói chính xác là sau khi trở thành tùy tùng của Nguyễn Mạn thì không có ai cười tôi nữa.”

“Mặc kệ cô có tin hay không, dù cô ta sai bảo tôi như tùy tùng, có chuyện gì cũng nhờ tôi làm giúp nhưng cho đến khi lên lớp 12 tôi vẫn luôn đối xử với cô ta như bạn thân. Mãi đến khi có một chuyện xảy ra, không biết Tổng giám đốc Quý có điều tra ra không.” Bạch Đào cười tự giễu, “Tôi nghĩ chắc Tổng giám đốc Quý không hứng thú với chuyện giữa tôi và cô ta đâu. Quay lại chủ đề chính, lên lớp 12, tôi cũng từng hẹn hò yêu đương. Giờ nghĩ lại quả thật không nên yêu sớm, bởi vì người đầu tiên tôi thích, mối tình đầu của tôi, người tôi từng yêu thương bằng tất cả chân tình đến nỗi không nhận ra cậu ta ở bên tôi chỉ vì muốn lợi dụng mối quan hệ này để tiếp cận Nguyễn Mạn.”

“Tôi lười phân tích Nguyễn Mạn nghĩ thế nào, tóm lại cô ta trực tiếp bóc mẽ chuyện này ngay trong căn tin trường, nói rằng tôi bị lừa như con ngốc. Có rất nhiều cơ hội, cô ta lại chọn thời gian này, địa điểm này. Muốn chà đạp tôi? Muốn khoe khoang sức hấp dẫn của cô ta? Ban đầu tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt. Chỉ cần cô ta coi tôi là bạn dù chỉ một chút thôi, cô ta sẽ nói riêng với tôi trước, đúng không? Khi ấy còn trẻ người non dạ, cũng không biết vì sao, sự thương hại của các bạn nữ và sự chế giễu của bọn con trai khiến tôi cảm thấy như trời sắp sập xuống, thậm chí còn sợ đi học.”

“Tôi nghĩ chỉ cần một trong số họ xin lỗi tôi một câu thôi có lẽ mọi chuyện đã khác.” Bạch Đào nói, “Nhưng không, không có bất kỳ lời xin lỗi nào, Nguyễn Mạn cũng không, như thể từ đầu đến cuối chẳng có ai để tâm đến lòng tự trọng của tôi cả. Tôi cảm thấy thật vô nghĩa, mối tình đầu lẫn bạn thân đều chưa từng đặt tôi vào mắt. Nếu là cô cô sẽ làm gì?”

Môi Nguyễn Tố mấp máy, song vẫn không nói gì.

“Chắc cô sẽ chọn cắt đứt quan hệ, không quan tâm hai người họ nữa nhỉ?” Bạch Đào mỉm cười, “Lòng ghi thù của tôi rất nặng. Năm 18 tuổi tôi quyết tâm khiến hai người đó cảm nhận được cảm giác của tôi khi ấy. Cô có thấy lạ không, mỗi khi tôi muốn từ bỏ thì lại nằm mơ thấy chuyện đó, nó luôn quấn lấy tôi, nhắc nhở tôi năm ấy tôi nực cười cỡ nào.”

Cô còn chưa thoát khỏi chuyện ấy, dựa vào đâu mà hai người đó không mảy may bận lòng?

Mấy năm nay cô không còn thật lòng thích ai như ngày ấy nữa, và cũng không nhiệt tình đối xử với bất cứ người bạn nào như khi đó.

Chắc chưa có ai nói với họ rằng bất biết vô tình hay cố ý tổn thương người ta đều phải trả bằng một cái giá tương xứng nhỉ? Không sao, để cô nói cho bọn họ biết.

“Tôi không phải người trong cuộc, không phải cô, nên không tiện đánh giá.” Sau khi nghe câu chuyện Bạch Đào kể, Nguyễn Tố đã nói như thế.

Bạch Đào chống cằm, mỉm cười: “May thật, tôi còn tưởng cô sẽ chỉ trích tôi.”

Nguyễn Tố hỏi ngược lại, “Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi, đúng không?”

Bạch Đào bật cười, hình như nghĩ tới chuyện gì, cô ấy nói tiếp: “Chia sẻ một tin tức với cô nhé, tôi thấy cũng khá thú vị đấy, ngoài dự đoán mà cũng trong dự liệu, Nguyễn Mạn mang thai.”

Lúc này trên mặt Nguyễn Tố mới xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên.

“Ngoài dự đoán đúng không?” Bạch Đào cười, “Cô nói xem rốt cuộc cô ta nghĩ gì thế nhỉ, lại còn định thượng vị nhờ con, chẳng lẽ không biết Lâm Hướng Đông hận đến nỗi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta luôn, giờ còn tính kế để mình mang thai. Điều đó có nghĩa là gì? Chẳng khác gì nói cho Lâm Hướng Đông rằng, em lại gài anh rồi.”

Nguyễn Tố nhanh chóng bình tĩnh lại.

Quả thật như lời Bạch Đào nói, chẳng có gì kỳ lạ nếu Nguyễn Mạn gây ra chuyện đó.

Xem ra Nguyễn Mạn tính bám chặt Lâm Hướng Đông suốt đời không buông.

“Cô ta tưởng Lâm Hướng Đông sẽ cưới cô ta ư? Đến lúc này mà còn ngây thơ như thế, tôi không biết có nên hâm mộ cô ta hay không nữa.”

Nguyễn Mạn giống như keo 502 dính chặt lấy Lâm Hướng Đông, gỡ cũng gỡ không nổi.

Uống cà phê xong, Nguyễn Tố định chào tạm biệt Bạch Đào.

Sự thắc mắc của cô đã có lời giải thích.

Hai người chào nhau trước cửa quán cà phê. Trước khi đi, Bạch Đào mỉm cười nhìn Nguyễn Tố, “Tôi thật lòng tiếc, nếu như cô và Nguyễn Mạn không bị bế nhầm, nếu lúc ấy bạn thân của tôi là cô thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Nguyễn Tố cười lắc đầu, “Tôi lại nghĩ chúng ta sẽ không làm bạn bè được.”

Bạch Đào sửng sốt rồi bật cười, “Cũng đúng, vậy tạm biệt nhé, chúc cô sau này một đời suôn sẻ.”

Sau này Nguyễn Mạn sẽ thế nào, Nguyễn Tố chẳng hề hứng thú.

Cô chỉ coi đó như câu chuyện cười nghe xong thì thôi chứ không đặt trong lòng.

***

Hôm sau là thứ sáu, là ngày nghỉ của Nguyễn Tố và cũng là ngày cô chuyển nhà.

Tối qua Quý Minh Sùng đã về.

Không rõ có phải do ảo giác của Nguyễn Tố không, cô phát hiện ánh mắt Quý Minh Sùng nhìn cô khiến cô thấy hơi áp lực, rõ ràng ngày xưa không như thế. Nghĩ đến việc mình sắp chuyển đi, sau này không sống chung dưới một mái nhà nữa, Nguyễn Tố thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu biết Nguyễn Tố nghĩ như thế nhất định Quý Minh Sùng sẽ kêu oan cho xem.

Người mình thích đang ở trước mắt, làm gì có ai không nhìn thêm vài cái. Anh thề ánh mắt anh vẫn vậy, chỉ khác là nhìn cô nhiều thêm vài lần mà thôi.

Giờ thời tiết có hơi nóng, Quý Minh Sùng xắn ống tay áo lên để lộ cánh tay gầy guộc, bàn tay anh rất lớn, một lần đã có thể cầm hết đám sen đá đang la ó trên cửa sổ đi.

Đám sen đá vốn đang gào khóc oa oa, thấy Quý Minh Sùng mang chúng nó đi, phong cách lập tức thay đổi —

“Tui xuýt thì tưởng mình bị bỏ lại! Huhuhu tui xin phép đứng về phe cờ hó một giây, chỉ một giây thui được không?”

“Có ai xưng hô như cô không? Cờ hó cái gì, phải là Tổng giám đốc Quý. Hôm nay Tổng giám đốc Quý ngầu quá đê, tui xin đứng bên phe ảnh hai giây, có thể hơn.”

“Thật ra — Anh ta cũng không tệ lắm nhỉ? Nếu ăn diện lên cũng miễn cưỡng xứng đôi với Tố Tố.”

Quý Minh Sùng vui vẻ.

Nguyễn Tố thấy anh di chuyển mấy chậu sen đá của mình thì đi tới, “Em định quay về mang chúng nó đi.”

Mấy chậu cây sen đá này được cô chăm rất kỹ, chắc chắn cô sẽ mang theo.

“Để chỗ anh đi.” Quý Minh Sùng nói, “Có lẽ chúng nó ở đây anh còn quen.”

Những thứ có thể phát ra âm thanh trong nhà đều bị cô mang đi, sau này chắc yên tĩnh lắm, nhưng lúc này anh lại bắt đầu không quen.

Đương nhiên càng không quen với việc sau này mỗi sáng thức dậy, mỗi tối về nhà sẽ không còn được thấy cô trong sân.

Hôm qua Thịnh Viễn mới biết Nguyễn Tố phải chuyển nhà, hôm nay anh được nghỉ, sáng sớm đã tới đây hỗ trợ.

Nguyễn Tố rất khách sáo với Thịnh Viễn, còn mẹ Quý lại cực kỳ nhiệt tình.

Quý Minh Sùng không ngờ sau khi mẹ biết rõ tâm tư của mình rồi mà vẫn đối xử nhiệt tình với Thịnh Viễn như con rể.

“Thịnh Viễn, cháu có lòng quá.” Mẹ Quý rót cho Thịnh Viễn một cốc nước, vui vẻ nói.

“Bác khách sáo quá ạ.” Tay Thịnh Viễn khoác lên vai Quý Minh Sùng, “Quan hệ giữa cháu và Minh Sùng bác cũng rõ mà, em gái cậu ấy cũng chính là em gái cháu.”

Quý Minh Sùng quay sang lườm Thịnh Viễn một cái.

Nhân tiện hất tay anh ta ra luôn.

Thịnh Viễn: “….. Ánh mắt này là sao?”

Quý Minh Sùng: “Ánh mắt hối hận.”

Hối hận vì không mang năng lực ở thế giới võ hiệp đến đây để điểm huyệt câm của Thịnh Viễn cho khỏi em gái ngắn em gái dài.

Đời này anh không muốn nghe thấy từ này nữa, anh bị nhạy cảm với từ em gái.

Dường như Nguyễn Tố đã hiểu ý Quý Minh Sùng, cô không khỏi bật cười, cười xong hai mắt cô long lanh sáng ngời.

Thấy cô như thế, Quý Minh Sùng cũng cười theo.

Bà Vương đang bận rộn thu dọn, thấy cảnh này không khỏi cảm thán. Chẳng trách Quý Minh Sùng ngốc nghếch đến nỗi bỏ lỡ cơ hội, ai bảo cả mẹ lẫn bạn thân đều không phải người nhạy cảm, một người phải nhờ bà cho lời khuyên mới tỉnh ra, một người thấy “anh trai” chỉ hận không thể dán mắt lên người “em gái” mà vẫn ngây ngốc không hay biết gì.

Bà đi ngang qua họ, vừa thở dài vừa lắc đầu.

Nguyễn Tố có hai chiếc chìa khóa, một chiếc đưa cho mẹ Quý.

Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa kia.

Hình như mẹ Quý nhận ra ánh mắt của anh nên nhanh tay cất ngay vào túi áo, nói đầy ẩn ý: “Tố Tố cứ yên tâm, mẹ qua đó dọn dẹp nhà cửa cho con, chỉ dẫn Đậu Tương theo thôi.”

Nguyễn Tố cười.

Thật ra cô không có ý đó, cô cảm thấy giao chìa khóa cho người lớn giữ rất an toàn.

Quý Minh Sùng: “…..”

Lúc đi ngang qua chỗ anh, mẹ Quý trừng mắt lườm anh một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Tối đầu tiên sau khi chuyển nhà, Nguyễn Tố sống trong căn hộ này một mình. Lăn qua lộn lại một hồi, cô có hơi lạ giường nên đứng dậy rời giường theo thói quen.

Nơi đi tới cũng không phải sân nhà họ Quý.

Cô đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, trong đầu đột nhiên hiện ra khung cảnh mình ngồi trong sân ngắm sao cùng với Quý Minh Sùng trong những đêm mất ngủ ngày xưa.

Người không quen đâu chỉ có mình anh, cô cũng vậy.

Cô trằn trọc đến khuya mới ngủ, ngày hôm sau xuýt thì không dậy nổi, may thay báo thức vang lên đúng lúc đã đánh thức cô dậy. Sau khi rửa mặt đơn giản và trang điểm nhẹ nhàng, cô vội vàng ra khỏi nhà, nào ngờ vô tình gặp Quý Minh Sùng ở ngay cổng tiểu khu.

Không biết anh đứng đây chờ được bao lâu rồi.

Cô lên xe, còn chưa kịp hỏi sao anh lại ở đây anh đã đưa bữa sáng sang cho, bình tĩnh nói: “Bữa sáng.”

Lúc này Nguyễn Tố mới hoàn hồn — Ồ, anh bắt đầu hành động rồi ư?

Cô hơi ngạc nhiên.

Có lẽ là do không ngờ anh sẽ tới đón mình đi làm và đưa bữa sáng cho mình.

Anh cũng dùng chiêu này à?

Chắc do ánh mắt của cô quá bối rối và đầy thắc mắc nên đã bị Quý Minh Sùng hiểu nhầm thành “rốt cuộc anh từng đưa bữa sáng cho bao nhiêu người rồi”, anh thản nhiên giải thích: “Hai ngày trước anh mới xem diễn đàn trường học bọn em.”

Nguyễn Tố sực hiểu ra.

Nhưng lại xuất hiện vấn đề khác, ngày nào trên diễn đàn cũng có một đống bài đăng, chắc anh cố tình tìm tên cô rất lâu nhỉ?

Đương nhiên Quý Minh Sùng chưa bao giờ đưa bữa sáng cho bất kỳ ai, cũng không quan tâm đến người khác lắm.

Anh muốn biết mọi điều về Nguyễn Tố nên đương nhiên không thể bỏ qua diễn đàn trường học. Lúc còn ở Dương Phương, anh muốn liên lạc với cô lại sợ khiến cô thấy phản cảm, tối ngủ không được sẽ tìm bài đăng.

Cuộc sống đại học của cô có thể coi là muôn màu muôn vẻ.

Được rất nhiều người thích và theo đuổi với đủ loại phương thức kỳ lạ và tư tưởng kỳ quái.

Anh thở dài.

Có rất nhiều việc, rất nhiều cách phải áp vào hai chữ “tuổi trẻ” mới không thấy kỳ quặc. Cùng là một việc nhưng do một chàng sinh viên hai mươi tuổi làm sẽ khác hoàn toàn với một người già đời hai mươi mấy tuổi. Anh không chắc nếu mình làm vậy thì hiệu quả có tốt hơn một chàng trai hai mươi hay không nên chỉ đành từ bỏ.

Người đàn ông trưởng thành vẫn nên chín chắn một chút.

Nguyễn Tố nhìn bữa sáng anh đưa, có bánh bao và cả sữa đậu nành mới xay cô yêu thích, còn có một ly sữa chua và trứng luộc.

Có lẽ do tâm trạng không tệ, Nguyễn Tố hiếm khi lại pha trò, “Thế chắc anh không tra ra một điều, đó là em chưa bao giờ ăn bữa sáng bọn họ đưa.”

Quý Minh Sùng dùng hành động thực tế để chứng minh rằng: Trên thế giới này ngoài các chính trị gia, kẻ mưu mô xảo quyệt nhất chính là nhà tư bản.

Anh bình tĩnh gật đầu, “Anh bán cho em.”

Nguyễn Tố: “…..”

Sau khi phản ứng lại, cô bật cười, một nụ cười vui vẻ thật lòng.

Cô lấy di động ra gửi cho Quý Minh Sùng một bao lì xì qua wechat, còn không quên gửi thêm cho anh phí ship theo giá thị trường.

Quý Minh Sùng nhận lì xì, nghiêng đầu hỏi cô, “Như vậy đã ăn được chưa?”

Khi anh nói câu ấy, chiếc xe chạy qua ngã tư đường. Ánh nắng đầu hạ từ bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt anh.

Đằng sau chiếc kính gọng vàng kia là một đôi mắt đượm ý cười nhàn nhạt.