Vũ Ái ngồi trước gương nhìn khuôn mặt của mình, tuy đây không phải thân xác thật sự của cô, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác! Nếu như nửa chừng có trở về như cũ thì Bạch Vũ Ái, ta xin lỗi cô!
Vũ Ái gật nhẹ đầu kiên định với quyết định mình sắp đưa ra, cô mài mực xong xuôi rồi cầm bút lên định viết thì chợt nhớ ra một điều tối thượng: " Ở nơi này cô chính là kẻ mù chữ, chữ hán cổ phải viết như thế nào đây?"
Vũ Ái thở dài đặt bút xuống, tốt nhất là đi gặp cha mẹ nói chuyện, nhưng cô cảm thấy lo sợ vô cùng, chỉ sợ đứng trước họ cô sẽ để lộ ra sai sót mất.
- Không sao, mình là phù thủy biến hóa tài tình của công ty, không lẽ chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không xong sao? Nhược Kha Kha mình ở trong thân xác này quá lâu rồi nên ngay cả tài năng của bản thân cũng sắp bị bào mòn!
Vũ Ái đứng dậy chỉnh lại y phục rồi bước đến khuôn viên của chủ nhân Bạch Tộc, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực, cô dừng lại nghĩ ngợi rồi lại định quay chân về, nhưng nghĩ tới Thẩm Mi đang chịu cực khổ trong ngục, cô lại không nỡ!
Cô đi đến cánh cửa lớn, liền bị lính chặn lại :
- Tiểu thư, người không được phép vào đây?
Lại chuyện gì nữa đây, họ tính đoạn tuyệt với cô luôn sao?
- Tránh ra, ta phải vào nói chuyện với họ, các ngươi dám cãi ta sao?
- Xin người thứ lỗi, tạm thời người không còn quyền lực quyết định, chúng thần không dám cãi lệnh của lão gia, xin Bạch tiểu thư tha thứ!
Cô nhíu mày nhìn hai tên lính vừa luyên thuyên nói về những thứ mà cô ghét nhất khi xem trong phim, những việc như thế này mà xảy ra thì nhất định tập phim đó sẽ luôn luôn bi đát, một nhân vật sẽ ra đi!
Cô đành phải ra tay thôi, nếu không kẻ ra đi sẽ là Thẩm Mi! Cô rút thanh kiếm trên thắt lưng một tên lính rồi kề ngay lên cổ mình, tuy cách này có chút lỗi thời, nhưng hiệu quả rất tốt:
- Tiểu thư, xin tiểu thư hãy bỏ kiếm xuống đi! Ta, ta sẽ mở cửa cho người vào!
Vũ Ái thầm cười trong lòng rồi đắc ý bước vào bên trong, sau đó cô chạy vào bên trong hoa viên, nơi hai người trung niên đang ngồi trò chuyện:
- Cha mẹ! Con có chuyện muốn nói.
Ngươi đàn ông kia nghe thấy giọng nói của cô liền đặt tách trà xuống hằn giọng:
- Ngươi dám to gan xông vào chỗ ta sao?
- Con đồng ý thành hôn với Đế Vương!
Lời nói của cô vừa dứt, cả hai người liền thay đổi, cô được đưa vào một căn phòng tiện nghi, bên trong là y phục đỏ rực cầu kỳ, cô chưa bao giờ nghĩ đến lễ cưới của mình sẽ như thế này, đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
Sáng ngày mai Tích Phong sẽ đến đưa cô về cung, thật tò mò nhan sắc của hắn ra sao quá đi!
Những người hầu tấp nập bận rộn trang trí tất cả mọi thứ xung quanh, cô đưa mắt nhìn cây hoa được treo trên tường liền vịn lại một người hầu hỏi:
- Hoa kia là gì vậy?
Ngươi hầu cung kính trả lời:
- Là hoa Khảm Lưu ạ!
Khảm Lưu? Tự nhiên lại nhắc đến Khảm Lưu, sao cô lại có cảm giác nhớ người đó đến như thế chứ.
Mai là cô phải vào cung, giá như được gặp anh ta lần cuối.
Màn đêm dần dần buông xuống, khó khăn lắm cô mới thuyết phục được những nữ hầu cho cô ra ngoài dạo mát, đúng là những người đa nghi mà!
Ánh trăng đêm nay rất đẹp và sâu lắng, từng ánh sáng xuyên qua đám mây rọi xuống nền sân nơi cô đứng, ánh trắng nay có cảm giác như cô đã từng thấy nó ở đâu rồi.
Phải! Chính là ngày đầu cô xuyên không về đây, liệu cô sẽ được quay trở lại chứ?
Cô bước đi theo ánh sáng của trăng, cơ thể cũng có đôi chút nhẹ đi, cô rướn người như muốn cùng ánh trăng bay xuyên đi thêm lần nữa, nhưng lại nhớ đến Thẩm Mi, cô lại không đành lòng,thoát khỏi những h.am muốn đang quấn chặt lấy trí óc, cô thở dài rẽ bước quay về phòng.
- Nếu đã không thích thì vì sao phải gượng ép bản thân?
Giọng nói quen thuộc của một nam nhân vang lên, cô đưa mắt tìm kiếm rồi dừng lại ở gốc cây cổ thụ lớn, bóng dáng của người con trai đó vẫn như vậy, bộ y phục đen có lẽ là sự lựa chọn hàng đầu, mái tóc cột lên gọn gàng.
Cô vui mừng chạy tới ngước mặt lên chào hỏi:
- Khảm Lưu, là huynh thật sao? Tôi cứ tưởng sẽ không được gặp huynh.
Hắn hằng giọng nhảy xuống rồi dựa vào gốc cây nhìn cô:
- Ngươi sẽ trở thành vợ của đế vương sao?
Vũ Ái mỉm cười dịu dàng gật đầu:
-Phải, tin tức đã được rao khắp thành rồi sao? À!, huynh vẫn còn giữ cây trâm đó của tôi à?
Hắn sầm mặt nói:
- Vì sao?
- Vì tôi phải cứu nữ hầu của tôi!
- Cô ta ở đâu? Ta sẽ cứu cô ta giúp cô!
-Không được! Ta đã hứa sẽ làm vợ ngài ấy, không thể nuốt lời.
Nghe thấy lời nói đó, hắn tức giận vung kiếm kề sát cổ cô:
- Cô đang gượng ép đấy sao?
- Không! Tôi tự nguyện!
Cô đẩy thanh kiếm của hắn sang một bên:
- Tôi không có pháp thuật, chân tiên cũng không có, một khi gia tộc suy yếu, tôi sẽ là nhược điểm để những kẻ thù khác nhắm vào.
Hắn thu kiếm lại hạ giọng tuyên bố:
- Đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Cô lạc giọng nhẹ nói:
- Huynh nghĩ đế vương sẽ tha cho ta và gia tộc của ta sao? Huynh không chống lại được ngài ấy đâu! Dù cho ta có trở thành hoàng hậu của đế vương thì ta và huynh vẫn sẽ là bằng hữu tốt của nhau!
Hắn lắc đầu im lặng quay lưng đưa vung tay sang trái một ánh sáng vàng xuất hiện:
- Ta cho ngươi suy nghĩ một lúc, nếu ngươi đồng ý, ta và ngươi sẽ đi ra khỏi nội thành.
- Không! Cảm ơn huynh!
Cô kiên định quay lưng lại, trái tim thắt lại đau đớn.
- Cảm ơn huynh, Khảm Lưu!
- Vậy ta đi đây!
Ánh sáng biến mất, không gian trở nên yên tĩnh, cô nhìn lên bầu trời cao, ánh trắng biến mất rồi!.