Chồng Sói

Chương 3





Thẩm Mi đưa cô đi dạo quanh thành lớn, cuộc sống ở đây có vẻ không mấy khác biệt với những hình ảnh cô thấy trong phim.

Tầm mắt cô dịch chuyển đến một tên có vẻ gian xảo, hắn mỉm cười đưa tay ra hiệu cô đến chỗ của hắn.

Cô nhìn thấy Thẩm Mi vẫn còn say mê với những trâm cài của cửa hàng kia, cô liền len lén đi đến chỗ của nam nhân đó.

Hắn thấy cô bước đến liền không kìm nở một nụ cười tươi chào đón cô:
-Vị tiểu thư, ta đây hành nghề xem bói, vị tiểu thư muốn ta xem cho vị tiểu thư gì đây? Tiền tài, gia đình, hay tình duyên?
Hắn khẽ kéo dài hai chữ cuối cùng với đó là đôi mắt sắt nhọn của hắn, chẳng khác gì mắt đại bàng, dường như có thể nhìn thấu tâm can cô đang nghĩ gì và muốn những gì.

- Ta muốn xem tình duyên, ngươi hãy xem cho ta thử đi! Khi nào ta mới gặp được đấng phu quân của ta?
Hắn nhếch môi rồi đưa tay chạm vào bả vai cô, hắn nhắm tịt mặt lại, cô thầm nghĩ hắn đang giở trò ma quỷ gì đây? Liệu tên nam nhân này có đáng tin không?
Hắn mở mắt ra đưa tay che miệng ho nhẹ, cô ngây ngô giương đôi mắt mong chờ nhìn hắn:
-Vị tiểu thư đây là con gái của Bạch Tộc đúng chứ?
Cô ngạc nhiên gật đầu, hắn cười khà khà ghé sát vào tai cô thì thầm:
-Trước sau một người, cô không thoát nổi hắn đâu! Hoa Khảm Lưu sắp nở rồi, tiểu thư ạ! Nhưng mà, Khảm Lưu đến cuối cùng cũng bị gió làm rụng rời, nở nhanh tàn mau! Cuộc đời chính là phù du thế đó!

Cô khó hiểu trước những lời nói khó hiểu của hắn,từng câu nói của hắn không có mối quan hệ gắn kết nào cả.

Bỗng một bàn tay kéo lấy cố rời khỏi quầy hàng của tên nam nhân kia.

Cô vẫn mơ hồ đi theo người kéo cô đi, cho đến khi Thẩm Mi vỗ nhẹ vai cô, đến lúc đó cô mới giật mình ngơ ngác hỏi:
-Sao vậy Thẩm Thẩm?
Thẩm Mi khẽ thở dài, giọng nói như sắp vỡ oà:
-Tiểu thư đi đâu vậy? Em đã lo cho người biết mấy!
Nghe lời nói của tiểu hầu, cô bỗng dưng cảm thấy ấm lòng, khẽ cười:
-Ta chỉ đi xem tương lai một chút, nhưng tên bói cho ta rất đúng, hắn biết ta là tiểu thư của Bạch Tộc!
Thẩm Mi nhăn mày nói:
-Tiểu thư ơi, người bị hắn lừa rồi, nhìn vào chiếc trâm cài của người là biết, biểu tượng của Bạch Tộc được khắc trên trâm cài của người rất rõ!
Cô ngạc nhiên gỡ trâm cài xuống xem, đúng nhỉ, trên cánh hoa là từng dòng chữ Bạch Tộc đây mà!
Sao cô lại khờ khạo như vậy, hắn lừa bịp cô, thế mà cô lại răm rắp tin lấy lời nói xấu xa đó!
- Khảm Lưu gì chứ? Gió, nở nhanh tàn mau! Nói dối!
Cô trắc lưỡi thầm chế giễu bản thân rồi cài trâm lên tóc, bỗng cô nghe thấy tiếng ngựa phi từ đằng sau ngày càng gần lại, người dân la hét ầm ầm
- Bắt tên cướp đó lại, tiền của tôi!
Cô quay người lại nhìn ra đằng sau, từ trong đám đông, một nam nhân mặc y phục đen, mái tóc xám bạc tung bay trong gió, đôi mắt sắt đá lạnh lùng, cô thơ thẫn nhìn người nam nhân đó.

Vì sao lại có cảm giác kì lạ như thế này?
Hình như nam nhân đó đang đuổi theo tên trộm kia, tên trộm thì hoảng sợ chạy thục mạng, nhưng tốc độ của hắn thật đáng kinh ngạc, nhìn qua có thể thấy hắn đã dần kiệt sức,nếu dừng lại thì hắn sẽ bị tóm mất!
Tên trộm lướt qua cô, cô vẫn ngây người nhìn vị hắc nam nhân kia, Thẩm Mi hoảng sợ định kéo tay cô sang một bên thì thân thể cô bỗng chốc bị ẳm lên ngựa.

Thẩm Mi bất ngờ đuổi theo, nhưng tốc độ ngựa quá nhanh nên đã bị bỏ lại đằng sau.

Cô ngồi trong lòng vị nam nhân vô danh, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng bay vào mũi cô, đây chính là mùi vị lãng tử sao? Cảnh tưởng lúc này thật giống trong phim! Vậy cô là nữ chính sao?
Cô đi vào một cánh rừng rộng lớn, không gian bỗng chốc yên tĩnh có thể nghe cả tiếng gió thở.

Bỗng một tiếng xẹt lớn xuyên qua tán lá phóng thẳng đến nơi của cô.


Nhưng mũi tên nhanh chóng bị nát thành tro bụi, cô sợ hãi nhìn bàn tay của vị nam nhân kia, đó là pháp thuật sao? Thật lợi hại!
- Huynh?
Hắn nhíu mày khẽ nhắc nhở:
- Im lặng!
Cô gật nhẹ đầu nép vào lòng hắn rồi quan sát tứ phía, hắn vung tay tụ phép vào lòng bàn tay rồi phóng đến thân cây cổ thụ, từng vết nứt xuất hiện trên thân cây rồi từ từ mở toạc ra, một con báo nhỏ nhảy ra nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, hình như nó đã bị trọng thương.

Hắn thúc ngựa đến gần rồi nhảy xuống ngựa, cô thấy thế cũng định leo xuống ngựa, nhưng hắn lại trầm giọng ra lệnh:
- Ngươi cứ ngồi trên đó!
Cô bễu môi nhìn bóng lưng của hắn, hắn quỳ một chân xuống chạm nhẹ vào con báo, nó gầm gừ khi bàn tay hắn đến gần nhưng sau khi nhận được sự vuố.t ve của hắn, nó liền bình tĩnh nằm yên.

Hắn mỉm cười bước đến nhặt túi tiền bỏ vào bên trong áo rồi nói:
- Ta đã hồi phục chân tiên cho ngươi, ngươi mau đi đi!
Con báo nghe thế liền khẽ thấp người xuống như cảm ơn hắn rồi lủi vào sâu trong rừng.

Cô giương đôi mắt ngưỡng mộ nhìn hắn:
-Huynh tên là gì vậy? À, lần đầu gặp mặt đã không lịch sự, ta thật cáo lỗi với huynh, cảm ơn huynh đã cứu mạng ta!
- Sau này đừng ngơ ra khi gặp ngựa, ngươi sẽ bị trọng thương gây nguy hiểm đến tính mạng,hơn nữa ngươi còn không có chân tiên để hồi phục nên hãy yên phận ở nhà!
Cô trừng mắt ngạc nhiên nhìn hắn? Cô không có chân tiên sao? Đó là gì?
Hắn leo lên ngựa rồi ghé sát tai cô thì thầm:
- Ta đưa ngươi đi tìm nữ hầu của mình.


Cô ậm ừ tựa vào vai hắn, cô và hắn nhanh chóng chìm vào tiếng gió vun vút bên tai.

Khi đến nội thành, hắn không cưỡi ngựa nữa mà bứơc xuống dắt ngựa đi chầm chậm, cô đưa mắt tìm Thẩm Mi, nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân hậu đậu kia, cô liền mỉm cười đưa tay chỉ hắn:
- Nữ hầu của tôi kia rồi!
Hắn gật đầu đưa tay đỡ cô xuống ngựa:
- Ngươi tự đi đến đó được chứ?
- Được! Huynh sẽ đi tìm chủ nhân túi tiền bị cướp sao?
- Ừ! Vậy ta đi đây!
Cô nắm tay áo hắn lại, hắn bất ngờ ngây người nhìn cô:
- Huynh tên gì?
Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới cất lời:
- Khảm Lưu!.

Một cơn gió thổi qua, mang theo đó là mùi hương thơm ngát, phải chăng là hoa Khảm Lưu? Cơn gió này sao lại có cảm giác buồn mang mác.