Edit: Nặc
Beta: Yin
——
Mạnh Thư tắm rửa xong, đắp mặt nạ rồi nằm trên giường lướt Weibo.
Theo thói quen, cô vào trang chủ “Trương Mân” đã lâu không vào, quả nhiên thấy trang chủ có vài cập nhật mới. Trương Mân là một người mẫu trẻ mới mười tám tuổi, weibo của cô người mẫu trẻ này khiến cô đặc biệt chú ý. Vì Trương Mân rất xinh đẹp, dáng người lại hoàn hảo.
Nhưng điểm mấu chốt chính là, cô rất thích người bạn trai chỉ chụp bóng lưng của Trương Mân trong bức ảnh. Chỉ mới nhìn từ phía sau thôi đã thấy tỉ lệ cơ thể của người đó rất hoàn hảo, chẳng kém cạnh gì cô bạn gái người mẫu của mình. Nói ngắn gọn hơn nữa….cô thèm muốn anh ta.
Nhưng trên weibo của Trương Mân hình ảnh người đó rất ít ỏi, có cũng chỉ là chụp lén. Rất nhiều fans của Trương Mân đã bình luận muốn xem mặt chàng trai đó, nhưng cô luôn trả lời rằng bạn trai mình không thích chụp ảnh.
Mạnh Thư nghĩ rằng không sao cả, chỉ cần bóng lưng đẹp là được, tất cả đàn ông trên đời này đều là tay “sát thủ”, một khi lộ mặt sẽ khiến những ảo tưởng tốt đẹp bị xé rách.
Cô mở từng tấm ảnh ra xem.
Về cơ bản, đều là cô ấy chụp cùng với quà bạn trai tặng, còn thậm chí một ngón tay của bạn trai cũng chưa hề lộ ra. Cô thất vọng thở dài.
Mẹ Mạnh đẩy cửa tiến vào, thấy Mạnh Thư mặt mày ủ ê thì hỏi làm sao vậy.
“Cuối tuần cùng Lục gia ăn bữa cơm.”
“Đi thì đi.” Mạnh Thư vỗ vỗ mặt nạ trên mặt.
“Sùng Quân về rồi, con đã biết chưa?”
Mạnh Thư dừng tay lại, nhún nhún vai: “Con có nghe nói, cũng lâu rồi anh ấy mới về.”
“Quan hệ của con và cậu ấy trước kia rất tốt, con nhớ không?”
“Này mẹ, con không bị mất trí nhớ đâu, anh ấy tốt nghiệp cao trung xong mới đi du học, quan hệ của con với anh ấy khá tốt.”
Chỉ là sau khi anh ra nước ngoài, hai người đã mất liên lạc, lần trước anh trở về một lần cũng là từ miệng mẹ Mạnh cô mới biết.
Sau khi thi đại học xong, cô và anh đã cãi nhau, thậm chí số hiệu chuyến bay của mình Lục Sùng Quân cũng không nói với cô, Mạnh Thư vì điều này đã thầm mắng anh hơn trăm lần.
——
Mạnh Thư gần như chảy nước miếng khi nhìn thấy Lục Sùng Quân trên bàn ăn, quả nhiên… đúng là càng ngày càng đẹp trai. Những đường nét trên khuôn mặt anh rất tinh tế, mày kiếm cùng đôi mắt sáng ngời, lại thêm cặp kính vàng trên sống mũi, vẻ non nớt ngày nào đã mất đi, thay vào đó là sự trưởng thành.
“Văn nhã… Bại hoại (1)” Mạnh Thư lẩm bẩm, không thèm liếc anh lấy một cái.
Người lớn hai nhà lại bắt đầu kể về chuyện lúc nhỏ của cô và anh.
Đột nhiên mẹ Mạnh nắm lấy tay Mạnh Thư dưới bàn, cười cười quay sang hỏi Lục Sùng Quân: “Sùng Quân có bạn gái chưa?”
Mạnh Thư sợ tới mức bị nghẹn, ho khan kịch liệt, siết chặt bàn tay mẹ đang nắm mình.
Đôi mắt phượng của Lục Sùng Quân sau cặp kính liếc nhìn gương mặt đang đỏ lên vì ho của Mạnh Thư, sau đó anh đứng dậy rót một ly nước ấm, vừa trả lời: “Có rồi ạ.”
Ly thủy tinh trong suốt được đưa tới trước mặt Mạnh Thư, cô cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng đang nghẹn đến nói không ra hơi mà vẫn có thời gian ngắm tay anh, khớp xương rõ ràng cùng với ngón tay thon dài. Thật đẹp.
Cô nhận lấy ly nước, ngửa cổ uống, nghe câu trả lời của anh, cô cũng không có cảm giác gì. Hai người trước kia chia xa trong trạng thái rất tệ, đã lâu không gặp lại, tất nhiên ai cũng có cuộc sống tốt đẹp riêng của mình. Nhưng anh có bạn gái mà cô lại không, hình như cô đang thua kém anh?
Vẻ mặt mẹ Mạnh cứng đờ rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hơi xấu hổ cười cười: “Cũng đúng, tuổi này có bạn gái là chuyện bình thường, huống chi Sùng Quân còn ưu tú như vậy”
Ba mẹ Lục bất mãn trừng mắt nhìn Lục Sùng Quân. Bọn họ biết Lục Sùng Quân mới vừa về nước không bao lâu đã tìm một cô bạn gái bên ngoài, vốn dĩ chuyện này không có gì lớn nhưng nghe mẹ Mạnh nói như vậy, có phải đang muốn ghép đôi Mạnh Thư và Lục Sùng Quân?
Từ khi Mạnh Thư và Lục Sùng Quân học cao trung, Lục gia đã định tổ chức lễ cưới cho cô và anh, vậy mà sau khi thi đại học, Lục Sùng Quân lại đi du học. Hơn nữa hai bên đương sự chưa có ý kiến gì nên họ nghĩ rằng còn sớm, đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao.
Bây giờ họ nghe mẹ Mạnh nhắc tới chuyện này, trong lòng lập tức nảy ra nhiều suy nghĩ nhưng lại bất lực vì Lục Sùng Quân đã có bạn gái rồi. Con trai lớn, có rất nhiều chuyện họ không thể quản nữa.
Lục Mộng Kiều là em gái Lục Sùng Quân, năm nay lên cao trung. Đang ngoan ngoãn ăn cơm, nghe người lớn nhắc đến bạn gái Lục Sùng Quân thì ngẩng đầu nói: “Bạn gái anh ấy toàn đòi anh ấy mua túi xách và vòng cổ hàng hiệu, lần trước con thấy anh chuyển khoản, số tiền luôn là 5200 hoặc 1314.”
Dứt lời, biểu cảm mỗi người trên bàn ăn đầu khác nhau. Lục Sùng Quân nghe thấy lời này, khẽ nhíu mày, dường như anh không nghĩ tới Lục Mộng Kiều sẽ nói ra.
Sắc mặt ba mẹ Lục đã tệ đến mức không thể tệ hơn. Còn Mạnh Thư lại nín cười, đúng là tra nữ.
Ba Mạnh không thể làm ngơ, lập tức cầm ly rượu đứng lên giảng hòa, cụng ly cùng ba mẹ Lục.
——
Thời điểm trở về, Mạnh Thư mới ở trên xe hỏi mẹ mình. “Mẹ làm gì vậy? Con gái mẹ không cần mặt mũi nữa sao?”
“Không phải, mẹ thấy cậu ấy có điều kiện tốt như vậy, hai người các con còn là thanh mai trúc mã, thành một cặp thì rất tốt. Ai biết rằng…”
“Ai biết rằng người ta đã có bạn gái, còn tìm đúng thứ cặn bã để bao nuôi, mẹ nói xem, có phải tư tưởng ở nước ngoài đối lập với chúng ta không?”
“Khụ khụ, lần này không được, vậy con tự tìm bạn trai đi.”
“Tìm gì mà tìm, không phải con vẫn còn nhỏ sao?”
“Hai mươi lăm mà còn nhỏ? Khi mẹ bằng tuổi con, mẹ đã…”
Mạnh Thư làm mặt quỷ với mẹ mình, sau đó đeo tai nghe lên. Mặc dù không thấy thoải mái nhưng cô sẽ không để bụng chuyện này.
——
Bên kia, ba Lục đang nổi trận lôi đình: “Anh còn không hiểu chuyện bằng em gái mình! Đã lớn như vậy, ngay cả phụ nữ tốt và phụ nữ xấu còn không biết phân biệt! Tôi biết anh rất biết kiếm tiền, đương nhiên cũng biết cách tiêu tiền, nhưng loại con dâu như thế Lục gia này sẽ không bao giờ chấp nhận!”
Vì tức giận mà mặt ba Lục đỏ bừng, mẹ Lục đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Mạnh Thư rất tốt, mẹ chỉ chấp nhận con dâu như nó.”
Lục Sùng Quân ngồi đối diện với vẻ mặt bình tĩnh, trầm mặc một hồi lâu, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
——
Một tháng sau.
Mạnh Thư chưa từ bỏ ý định tìm chàng trai kia trên weibo Trương Mân, nhưng đã vài tháng rồi Trương Mân không đăng ảnh, điều này khiến cô rất hậm hực. Càng lướt, cô lại càng chán nản.
Mấy ngày hôm trước, Trương Mân rốt cuộc cũng cập nhật weibo lại.
“Chia tay.”
“Mọi người làm ơn đừng hỏi tôi về anh ta nữa.”
“Tôi rất buồn, đàn ông đều là kẻ lừa đảo.” kèm theo bức ảnh cô ấy đang khóc như hoa lê đái vũ (2).
Mạnh Thư tấm tắc hai tiếng, không chút do dự ấn nút hủy theo dõi.
——
Mạnh Thư cảm thấy mẹ mình gần đây rất kỳ lạ, kéo theo ba cô cũng kỳ lạ, hai người thần thần bí bí, giống như đang mưu tính chuyện gì lớn. Hay là họ đang tính toán để bán cô đi?
Vài ngày sau, suy đoán của cô đã được nghiệm chứng, ba mẹ cô thật sự định bán cô đi. Bán cho người khác để làm vợ. Không thì tại sao mẹ cô lại đột nhiên nhắc cô về việc kết hôn với Lục Sùng Quân?
“Gần đây đã tìm được bạn trai chưa?”
“Chưa, con quen với việc độc thân rồi.”
“Nói thật đi, con cảm thấy Sùng Quân thế nào?”
“Lại nói về anh ta? Khá được, đẹp trai, nhiều tiền, nghe nói còn mở công ty?”
“Con có bằng lòng gả cho cậu ấy không?”
“Mẹ nói gì vậy?” Mạnh Thư trừng mắt.
“Con không phải luôn nói người ta tốt sao, vậy thì gả cho cậu ấy cũng không tồi. “
Nhìn mẹ tận tình khuyên bảo, cô càng thêm cay cú, cuối cùng Mạnh Thư quyết định làm khó mẹ mình: “Được rồi. Vậy mẹ nói với anh ấy đi, nếu anh ấy muốn cưới con, con sẽ gả cho anh ấy.”
Mạnh Thư cười dịu dàng.
Mẹ Mạnh mở to hai mắt, lặp lại lần nữa: “Con nói sao?”
“Con nói như vậy đó.” Mạnh Thư gật gật đầu.
Mẹ Mạnh lập tức hét to ra phòng khách: “Lão Mạnh! Thành công rồi! Nhanh báo tin vui cho Lục gia đi! Không phải… Là thông gia!”
Mạnh Thư ngây ngốc, nhất thời thất thần.
–Truyện-đăng-trên-wattpad-wordpress–@_yinyanghouse-
Mạnh Thư gặp lại Lục Sùng Quân là khi họ ở quán cà phê dưới lầu công ty. Địa chỉ này là mẹ cô đưa, trước khi đi ra ngoài, mẹ còn bắt cô ăn mặc thật xinh đẹp.
Hôm nay cô đến gặp anh với mục đích vô cùng đơn giản, cô muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là thế nào, rồi sau đó, có lẽ là sẽ từ hôn? Cô không thể nói chuyện này với mẹ vì biết thế nào bà cũng sẽ lôi câu “Con nói như vậy đó” ra để phản bác cô.
Nhìn Lục Sùng Quân giống như vừa đi công tác về, vẻ mặt rất ủ rũ.
Mạnh Thư thở dài một tiếng, “Sớm biết anh ta mới đi công tác về, lại mệt mỏi như thế, mình sẽ không…” cô lẩm bẩm.
Lục Sùng Quân ngồi đối diện cô, nhíu mày hỏi: “Em nói cái gì?”
“Không có gì.” vẻ mặt Mạnh Thư lập tức thay đổi, trở nên rất thản nhiên.
Lục Sùng Quân mở bớt nút áo ở cánh tay rồi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay khỏe khoắn.
Mạnh Thư dời tầm mắt khỏi cánh tay anh, bắt đầu nghiêm túc nói: “Chúng ta… Chuyện kết hôn là như thế nào?”
“Không phải em đã đồng ý rồi sao?” Lục Sùng Quân chống khuỷu tay lên bàn, nhìn cô.
“Em… Em nói là nếu anh muốn cưới em, em sẽ gả cho anh.” Mạnh Thư nói ra lời này, hai má đã nóng bừng, cô nghĩ lời này thật giống như trẻ con đánh cuộc, nhưng cô đoán anh sẽ không đồng ý. Kết quả, cô đã thua.
“Đúng vậy, anh đồng ý cưới em, cho nên em cũng phải gả cho anh.” Lục Sùng Quân nói ngắn gọn, cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
“Anh không hiểu em nói gì à. Ý em là tại sao anh lại muốn cưới em? Không phải anh đã có bạn gái sao?” Mạnh Thư cảm thấy đầu óc anh đúng là có vấn đề.
“Vì muốn kết hôn nên đã chia tay rồi.”
“Lý do quái quỷ gì thế? Hôn nhân không có tình yêu, sao có thể sống với nhau cả đời?” Mạnh Thư có chút nóng nảy.
Con ngươi đen như mực của Lục Sùng Quân trói chặt lấy cô, không khí bỗng nhiên trầm lặng. “Sao em biết không có tình yêu?”
“????” trên mặt Mạnh Thư là ngàn dấu chấm hỏi. Mẹ nó đây là tình huống gì, thổ lộ à? Được rồi, Lục Sùng Quân sẽ không có ý này đâu.
Mạnh Thư bắt đầu phân tích cái lợi và hại. Tình yêu, tư vị này cô chưa từng nếm trải. Dù đã có hai người bạn trai trước đó nhưng cô không hề có cảm giác yêu đương, vì vậy nên cô từng hoài nghi bản thân có phải không có trái tim không.
Nếu thật sự muốn chờ tình yêu chân chính đến rồi mới kết hôn, có lẽ cô sẽ độc thân cả đời. Lục Sùng Quân là một đối tượng kết hôn hảo. Cô ở bên anh nhiều năm như vậy, tuy rằng đa phần là cãi vã nhưng cô vẫn luôn quý trọng anh, mà anh cũng có thể kiềm chế được cái miệng ác ý và bản tính xấu xa của cô.
Tốt thôi, chỉ còn một vấn đề cuối cùng. Đây là khúc mắc cô giữ trong lòng bấy lâu.
“Xin lỗi.” đôi môi đỏ mọng của Mạnh Thư nói ra hai chữ.
Lục Sùng Quân không hiểu ý cô.
“Lần cãi nhau sau khi thi đại học, anh chưa xin lỗi.”
Lục Sùng Quân cười nhạt, khẽ động người, cặp kính dưới ánh sáng phản chiếu rực rỡ nhưng nụ cười không thật sự hưng phấn.
Mẹ kiếp. “Phải kết hôn với anh ta” Mạnh Thư nghĩ thầm.
“Anh xin lỗi.” Lục Sùng Quân nói.
“Lặp lại lần nữa.” Mạnh Thư cong môi thỏa mãn.
“Anh xin lỗi, anh không nên cãi nhau với em.” Lục Sùng Quân lặp lại.
Thắng rồi thắng rồi. Mạnh Thư ơi mày thắng rồi, Mạnh Thư điên cuồng gào thét trong lòng.
“Còn muốn nghe không? Anh lặp lại bao nhiêu lần cũng được.” Lục Sùng Quân cưng chiều nói.
Biểu cảm trên mặt Mạnh Thư lập tức cứng đờ. Đáng chết, dịu dàng như vậy làm gì? Lục Sùng Quân đã thay đổi rồi, trở thành một kẻ hai mặt.
——
Cứ như vậy, Mạnh Thư kết hôn với Lục Sùng Quân.
Hôn lễ khiến cô hoa cả mắt, Lục Sùng Quân cười, cô cũng cười theo. Lục Sùng Quân đi kính rượu, cô cũng kính rượu theo. Khi Lục Sùng Quân hôn cô, cô thật sự chịu không nổi, lập tức nhắm mắt lại, cả người cứng ngắc như cương thi. Còn bên tai là tiếng hoan lô của mọi người cùng tiếng la hét chói tai của người dẫn chương trình. Nghe kỹ hơn, còn có cả tiếng tim đập thình thịch. Chết tiệt, đây không nên là tiếng tim của cô. Có lẽ là do uống rượu qua nhiều nên tim mới đập nhanh như vậy.
Sau đó, cô say đến mức Lục Sùng Quân phải bế.
Lục Sùng Quân vội vàng gọi tài xế đưa cả hai đến chung cư của anh. Lục Sùng Quân và Mạnh Thư ngồi ở ghế sau, cả người Mạnh Thư mềm nhũn, tay chân vô lực đặt trên người Lục Sùng Quân.
Mạnh Thư mơ mơ màng màng cảm thấy rất thoải mái, bên tai cô có tiếng thở dốc của ai đó, thì thầm rằng cô sẽ thấy thoải mái hơn nữa.
——
Mạnh Thư: Ai là người thì thầm a phiến bên tai lão nương?
Lục Sùng Quân: Chờ lát nữa anh sẽ cho em làm nữ chính a phiến.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(1): Mặt người dạ thú, sói đội lốt cừu, bên ngoài nho nhã bên trong cặn bã.
(2): 梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.