Cả lớp ồ lên vì hạnh phúc,đặc biệt là các bạn nữa.Phương Nhi cũng có chút tò mò nên cũng ngước lên xem.
Là một bạch mã hoàng tử.Cô nhìn anh ta có nét quen quen,hình như đã gặp ở đâu rồi.Thậm chí cô còn đâm phải anh ta ngày hôm qua thì phải.Anh ta cất giọng của mình lên. Giọng nói đó nghe thật lạnh lùng nhưng sao cô lại cảm giác ấm áp thân quen đến lạ kì.
- Mình tên Khương Tử Khanh. Từ hôm nay sẽ học cùng mọi người hi vọng mọi người giúp đỡ.
Cả lớp lại bắt đầu xôn xao. Anh lại chẳng thèm để ý,đưa mắt để tìm nhân vật quan trọng củ anh-vị hôn thê của anh mà nói đúng hơn thì phải gọi là vợ.
-Được rồi!Tử Khanh em mau chọn chỗ ngồi đi-Bao nhiêu cô gái đang trông chờ người được ngồi cạnh một bạch mã hoàng tử như anh chính là mình. Nhưng tất cả chỉ đem lại thất vọng. Anh chẳng thèm liếc qua bọn họ mà đi thẳng đến chiếc ghế còn trống cạnh cô.Đặt cặp xuống bàn.Anh nói.
-Chào!
-Ừ chào!-Cô cũng lịch sự chào lại.
- Chắc vẫn còn nhớ tôi chứ?-Anh ta ngồi xuống cất tiếng hỏi thăm.
- Tất nhiên!Sao tôi lại có thể quên người mà mình đụng phải hôm qua chứ!Không ngờ cậu lại học cùng lớp với tôi.-"Đúng là oan gia ngõ hẹp"-Cô kìm lại câu nói này để nó không lọt ra ngoài.
-Ừ!- Tử Khanh cười.Tính cách cô vẫn giống hệt lần đầu hai người gặp nhau ở Anh. Khánh Ngọc nhìn cô và Tử Khanh mỉm cười “Xem ra mọi chuyện rất tốt,đúng không Phương Nhi?”