Nơi nào đó trong thành phố xa hoa này.Có người đàn ông đang ngồi hiên ngang trên vị trí vốn thuộc về mình.Không khí cuộc họp vốn đã rất căng thẳng,lại càng căng thẳng hơn khi cuộc điện thoại ấy xuất hiện.Sắc mặt người đàn ông kia càng lúc càng khó chịu.Anh bỏ lại cuộc họp đang dang dở mà phóng xe nhanh như bay đến bệnh viện nơi cô đang nằm.
Cô tỉnh dậy với một màu trắng và mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.Phương Nhi cười,không ngờ cô lại được đưa đến bệnh viện kịp lúc như vậy.Nơi đáy mắt cô ánh lên một nỗi buồn.Là thật sao?Điều cô thấy là thật sao?Chồng cô là như vậy sao chứ?.Trong cô hiện lên muôn vàn câu hỏi tại sao,vì sao mà cố gắng mãi cũng không tìm ra câu trả lời.Cô nghi thì có nghi đó.Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô vẫn hi vọng rằng anh không bao giờ như vậy.Nhất định là vậy phải không Tử Khanh!!