Chồng Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 15




Thảo Ngọc nhìn cô,cất chất giọng đanh đá của mình.

-Vậy thì sao?Tử Khanh đâu phải của cô đâu chứ?-Cô nói nhưng ngay lập tức bị các “cận thần” kia vùi dập ngay.

-Sao cô dám ăn nói như vậy với Thảo Ngọc chứ?-Một kẻ nói thì lập tức sẽ có kẻ tiếp lời.

-Phương Nhi cô nghĩ mình là ai mà lại dám tranh giành với Thảo Ngọc.Cô được học ở đây chẳng qua là vì mang danh em họ của Khánh Ngọc thôi!Chứ nếu không cô nghĩ mình có thể vào đây học sao?Đúng là loại người không biết điều mà!-Nghe mấy lời sỉ nhục đó quả thật máu nóng cô đang bắt đầu dồn tới đỉnh đầu.Nhưng nếu tức giận thì chẳng phải quá hợp ý cô ta sao?Cứ bình tĩnh mà đáp trả như vậy mới vui chứ!

-Có thể là các cô nói đúng.Nhưng nó đâu thể chứng minh tôi không thể yêu Tử Khanh chứ!-Cô nói.Đúng là đã chọc tức được Thảo Ngọc.

-Cô không thấy việc yêu cô sẽ cản trở tiền đồ của anh ấy sao?Với lại cô nghĩ mình có khả năng đấu với tôi không?Đúng là không biết tự lượng sức mình.

-Dù không có khả năng thì tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.Không bao giờ cô hiểu không?-Cô quát thẳng vào mặt cô ta.

-Vậy thì cô cứ ngồi đó chờ thất bại đi.-Thảo Ngọc vứt lại cho cô câu đó rồi bỏ đi.Hai người kia cũng đi theo,trước khi đi cũng không quên ném vào mặt cô một câu nữa.

-Ngu ngốc!Không biết tự lượng sức mình.

-Đúng là loại chó cậy chủ có khác-Cô nghĩ thầm.Đang bực tức thì ngay trước mặt bỗng xuất hiện một ly kem dưa lưới,đúng thứ cô thích.

-Ăn đi cho hạ hoả!-Anh nói.

Lúc nãy anh chỉ định mua kem vì lúc sáng cô bảo muốn ăn.Có ai ngờ khi về lại thấy Thảo Ngọc gây sự với cô,Tử Khanh chỉ muốn xông vào tống cô ta đi.Cô ta tưởng anh là loại đàn ông bám váy phụ nữ để sống sao?Nực cười! Anh vốn rất tức giận.Nhưng khi thấy vẻ mặt tức giận vì không thể đấu khẩu lại Phương Nhi của Thảo Ngọc thì anh quả thật rất thoải mái.

-Anh nghe thấy hết rồi sao?

-Phải!-Tử Khanh trả lời.

-Cô ta mới là đồ ngu ngốc.Sao lại có thể nghĩ anh là loại người như vậy kia chứ?Ngu ngốc.-Phương Nhi nói,anh nhìn cô chỉ biết cười.Đây mới đúng là vợ anh chứ!

-Đúng!Chỉ có em là tốt với anh thôi.

-Anh nói vậy làm em ngại quá!

Cô đỏ mặt, ngại chết đi được.Anh nhìn cô cười –nụ cười hạnh phúc.Chỉ có ở bên cô anh mới có thể biết đến bốn từ BÌNH YÊN và HẠNH PHÚC.Xa xa có ánh mắt chứa đầy tia lửa nhìn chăm chăm vào họ. “Thứ tôi muốn nhất định sẽ giành được.Huỳnh Nguyễn Phương Nhi, cô cứ tự cười đi.Dù với bất cứ giá nào tôi cũng phải giành được Khương Tử Khanh về mình.Tôi sẽ làm cho cô nếm mùi mất hết tất cả”.Thảo Ngọc vừa quay đi thì Tử Khanh bỗng thay đổi,anh hướng ánh mắt sắc lạnh của mình về phía cô ta.Thảo Ngọc không hề hay biết rằng bản thân đã tự mình bước chân vào một con đường không có lối ra.Con đường làm cho cô ta thân bại danh liệt, chẳng bao giờ có thể ngẩn mặt lên nữa.Còn cô thì hiện giờ đang vui vẻ ngắm nhìn con mười đỏ chói mà chẳng tốn tí sức nào.Tuyệt!