6h50’. Tiếng chuông điện thoại vang, đánh thức giấc ngủ ngàn vàng của cô. Bực hết cả mình, với tay lấy nó để trả lời.
-Alo!
- Phương Nhi! Sau em chưa đi học?-Tiếng Khánh Ngọc gọi
-Không có hứng! Tại sao tôi lại cần phải đến đó chứ?
-Không có hứng thì cũng phải đi! Em mau đến lớp đi
-Rồi,rồi…. tôi đến là được chứ gì?
-Được!Cậu mau đến đi.
Cô mò dậy thay quần áo. Váy sao? Cô vứt nó sang một bên rồi lấy quần dài mặc để đến trường.
-Cậu tới rồi!
-Ừ!
- Nhưng sao ……- Khánh Ngọc chưa kịp nói cô đã cắt ngang
- Không thích!- Cô vứt cặp rồi ngồi gát chân trên bàn trước con mắt của biết bao người
Cô chẳng có hứng với việc đến trường. Vì dù gì cô cũng đã tốt nghiệp một đại học bên Anh - mà việc này ngoài Khánh Ngọc thì chẳng ai biết kể cả hai vợ chồng ông ta. Ngồi trong lớp cô thừa biết câu tiếp theo tới tai là gì.
-Này em kia! Ngồi học cho đàng hoàng- Tiếng giáo viên la mắng
-Ngồi sao là quyền của tôi không liên quan tới ông!- Cô trả lời
-Em ăn nói với tôi như vậy sao?- Giáo viên bắt đầu tức giận
-Mong thầy tha cho em gái của em.- Giọng nói thánh nữ vang lên
-Tôi không cần chị nói giúp.- Cô quát
-Em mau xem lại cách cư xử đi. Nếu không muốn học thì mời em ra ngoài! – Giáo viên có vẻ tức lắm rồi.
- Được! Tôi đi, không khéo thầy lại tức tới ói máu- Cô ném câu nói đó rồi bỏ đi khỏi lớp trở về nhà. “Rầm”. Bỗng cô vang phải ai đó
-Đi với chả đứng!- Cô bực tức,ném câu đó rồi bỏ đi. Để lại anh ta nhìn theo cô, ánh mắt pha lẫn nhiều cảm xúc.