Chồng ơi, đã hơn hai tuần kể từ khi con mình ngủ giấc ngủ đó, giấc ngủ dài đằng đẵng không có điểm kết. Em vẫn không thể nào gạt bỏ hình bóng nó ra khỏi tâm trí, không thể nào mà sống một cách thoải mái như trước kia. Cứ mỗi lúc nhắm mắt là hình ảnh nó lại hiện ra, chân thực đến mức đáng sợ. Em đã từng mong, nếu một ngày nào đó, nó trở lại bên cạnh chúng ta, em có đánh đổi cái gì cũng cam lòng. Em nhớ con lắm...
Ngày hôm ấy, mỗi khi nhớ lại, em lại muốn nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hư ảo, một cơn ác mộng mà thôi. Chiều nhạt nắng, mặt trời đã lặn từ lâu lắm mà vẫn chưa thấy con về, em bắt đầu sợ. Em gọi điện cho tất cả mọi người, cả phụ huynh, cả bạn bè nó, mong rằng nó chỉ đi chơi ở đâu đó mà quên chưa nói với với em thôi. Nhưng câu trả lời đều là không, em như muốn điên lên. Em phóng xe ra ngoài tìm nó, tìm kiếm mọi nơi nó từng đến, tất cả, rồi em quay lại trường, em làm mọi thứ để tìm nó. Nhưng mà chồng ơi, em không tìm thấy nó đâu cả. Em lo lắng. Em tự hỏi không biết nó có làm sao không? Liệu con nó có xảy ra chuyện gì không? Cả ruột gan cứ nóng như kiến bò trên chảo, rạo rực như muốn bùng nổ hết lên rồi. Em biết anh cũng lo lắng nhưng vì anh là chồng, là người phải mạnh mẽ nên anh không bộc lộ ra, anh chỉ nắm bàn tay đã run lên của em, anh vỗ về em, anh nói em đừng lo, rồi con sẽ không sao cả nhưng em biết, em biết hết. Em nhìn thấy nỗi sợ hãi ở trong mắt anh, giống như em, anh cũng sợ nếu một ngày con mình bị làm sao thì mọi chuyện sẽ thế nào?
Sau đó, chuông điện thoại reo, anh nghe máy. Em thấy sự thảng thốt trong mắt anh, em thấy sắc mặt anh trắng bệch, em thấy bàn tay anh run rẩy như thể cầm không vững cái điện thoại trong tay. Một dự cảm không lành dội lên trong lòng em. Em càng cố xua đi cảm giác đó, nó lại càng bùng lên dữ dội hơn. Em hỏi anh, hỏi rất nhiều, nhưng anh không trả lời, anh chỉ im lặng, anh đi đến cửa mở ra. Một đám người đi vào nhà, mang theo cái gì đó. Anh đến bên em, ôm em thật chặt, như thể anh muốn giữ cho em đứng vững, anh muốn làm chỗ dựa thật vững chắc cho em. Em nghe thấy anh nói con mình chết rồi. Em bàng hoàng, em không tin, em mở miệng định hỏi anh có phải anh đang đùa không nhưng em lại không thể thốt lên lời. Em vùng ra khỏi vòng tay anh, em như một con thú hoang dại gạt hết đám người kia ra, em đến chỗ vật đó, lật lên mảnh vải kia. Khoảng khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc non nớt đó, em như bị rút cản sức lực, em cố lay gọi nó, em cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm của nó. Nhưng mà chồng ơi, anh nói cho em nghe đi, tại sao con mình lại lạnh thế? Sao nó không nghe em gọi? Bình thường nó ngoan lắm mà, nó luôn nghe lời em mà, tại sao lần này em nói mãi mà nó không chịu mở mắt ra nhìn em? Em không biết từ bao giờ nước mắt mình đã trào ra, che mờ cả mắt em, em vừa khóc vừa gọi con, gọi đến khản cả giọng mà nó vẫn không đáp lời em lấy một câu. Chồng ơi, anh gọi nó dậy có được không? Chồng ơi…