Chồng Nuôi Từ Bé Của Nhóc Câm

Chương 22




Tan làm, Thẩm Yến Quân về đến nhà đã là 9 giờ tối.

TV trong phòng khách vẫn mở, hắn thay giày, treo áo khoác lên móc, đi vào phòng mới phát hiện Lục Gia Ninh đang nằm ngủ trên ghế sofa, còn không biết tự đắp chăn.

Thẩm Yến Quân không dám ôm cậu, trên người hắn còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, cầm chăn đắp cho cậu, thay quần áo ngủ, đợi cả người ấm lên mới dám bế cậu về phòng.

Vừa đặt cậu xuống giường, Lục Gia Ninh mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, túc tắc ra hiệu:【 Mấy giờ rồi? Em định đợi anh nhưng mà ngủ quên mất】

“Hơn 9 giờ rồi, lần sau không cần chờ anh, em buồn ngủ thì cứ ngủ. Lát nữa anh phải xử lý vài chuyện, em ngủ tiếp đi.” – Thẩm Yến Quân dịu dàng nói, nói xong hôn một cái lên trán cậu.

Lục Gia Ninh nghe lời gật gật đầu, dặn hắn nghỉ ngơi sớm rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường. Thẩm Yến Quân đắp chăn cho cậu rồi mới đi vào phòng làm việc.

Cốc cốc cốc…

Thẩm Yến Quân ngẩng đầu, Lục Gia Ninh vừa ngủ đang đứng trước cửa phòng làm việc, cậu bưng một cốc sữa bò nóng cho hắn:【Uống sữa bò sẽ dễ ngủ hơn.】

Thẩm Yến Quân uống cạn cốc sữa, dỗ cậu về phòng ngủ. Lục Gia Ninh đi được hai bước lại quay người về trước mặt hắn, do dự một lúc, cậu ngồi khóa trên đùi hắn, biến thành gấu koala ôm chặt hắn.

Đã hơn một tháng kể từ tuần trăng mật, hầu như ngày nào Thẩm Yến Quân cũng tăng ca, còn có một lần đi công tác hai tuần liền, ngày nào cũng vậy, khi hắn làm việc xong thì Lục Gia Ninh đã ngủ mất rồi.

Thẩm Yến Quân ôm cậu hôn một cái: “Ninh Ninh sao thế?”

Điện thoại Thẩm Yến Quân nhận được tin nhắn.

【Bảo bối 】: Em nhớ anh.

“Xin lỗi bảo bối, gần đây anh bận quá, không có thời gian ở cạnh em.”

【Bảo bối 】: Không sao đâu, em chỉ hơi nhớ anh thôi. Cho em ngồi thế này một lúc được không?

Thẩm Yến Quân ôm cậu thật chặt, hai người yên lặng ôm nhau một lúc lâu. Đợi đến khi Lục Gia Ninh ngủ rồi hắn mới nhẹ nhàng đứng dậy bế cậu về giường.

Dạo gần đây Lục Gia Ninh hay buồn ngủ, hình như còn thích làm nũng hơn bình thường.

Thẩm Yến Quân chỉ nghĩ là do hắn không quan tâm đến cậu nhiều như trước, mấy ngày sau hắn đều cố gắng không tăng ca, hoặc là mang việc về nhà ôm Lục Gia Ninh cùng làm. Lục Gia Ninh từ chối, cậu nói tối hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cậu không muốn cản trở công việc của hắn. Nhưng Thẩm Yến Quân quá kiên trì, cậu đành ngoan ngoãn để Thẩm Yến Quân ôm vào lòng, trong lúc hắn làm việc thì cậu ngồi không, chơi điện thoại hoặc ngồi ngủ trong ngực hắn. 

Hai người không nghĩ nhiều, mãi đến một ngày Lục Gia Ninh đang ăn cơm đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, Thẩm Yến Quân mới phát hiện có gì đó không đúng. Kết hợp với phản ứng mấy ngày này của Lục Gia Ninh, Thẩm Yến Quân vội hẹn chuyên gia đưa cậu đi khám.

Chuyên gia đang ngồi trong phòng làm việc, Lục Gia Ninh căng thẳng nắm lấy tay Thẩm Yến Quân.

Chuyên gia nhìn cậu căng thẳng, cười nhân ái: “Chúc mừng hai người, hai người sắp được lên chức rồi. Theo kết quả siêu âm, có lẽ là sinh đôi.”

Lục Gia Ninh ngây ngẩn cả người, Thẩm Yến Quân cũng hơi kích động: “Bác sĩ, có thật không?” – Giọng hắn hơi run run.

Chuyên gia gật đầu: “Tình trạng thai nhi rất tốt, nhưng mà hai người vẫn phải chú ý bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi đầy đủ.”

Rồi ông lại nói với Thẩm Yến Quân: “Trong ba tháng đầu thai nhi vẫn chưa ổn định, tốt nhất không nên làm chuyện thân mật.”

Một câu nói bình thường lại khiến Lục Gia Ninh đỏ bừng mặt, Thẩm Yến Quân gật đầu đáp lại. Chuyên gia dặn dò vài chuyện cần lưu ý, Thẩm Yến Quân chăm chú nghe rồi dẫn người về nhà.

Báo cho ba mẹ hai bên xong, ai cũng vui mừng kích động, muốn đưa Lục Gia Ninh về nhà mình nuôi ngay lập tức. Lục Gia Ninh từ chối, cậu đâu có yếu ớt như thế.

Mẹ Thẩm không yên tâm, thuê một ý tá đến chăm sóc cậu rồi mới cho Lục Gia Ninh ở nhà.

Mọi người đều nói người mang thai sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng Lục Gia Ninh không như thế, cậu chỉ càng dính Thẩm Yến Quân hơn, lúc nào cũng thích ở gần hắn.

Cậu cũng nhạy cảm hơn trước nhiều, ngày nào cũng phải tỉnh dậy trong vòng tay ông xã mới được.

Một ngày cuối tuần, Thẩm Yến Quân dậy trước ra phòng khách lấy đồ, vừa về đã thấy người nào đó đang ngồi trên giường tủi thân khóc nức nở, thấy hắn vào phòng thì nghẹn ngào hỏi hắn vừa đi đâu. Thẩm Yến Quân vội vàng ôm cậu xin lỗi, dỗ dành cậu.

Lục Gia Ninh thích ngủ nướng, ngày trước Thẩm Yến Quân đi làm đều sẽ hôn nhẹ lên trán cậu, không để cậu tỉnh giấc. Bây giờ Thẩm Yến Quân phải nhẹ nhàng đánh thức cậu, nói cho cậu biết hắn sẽ đi làm, lại hôn lên trán cậu rồi mới yên tâm ra ngoài.

Thẩm Yến Quân về đến nhà, cậu sẽ nhào vào lồng ngực hắn đòi ôm. Hắn sợ cậu bị lạnh, không cho ôm, cậu sẽ tủi thân khóc đỏ cả mắt.

Đến giờ cơm, Lục Gia Ninh không chịu ngồi ghế mà phải ngồi trên đùi Thẩm Yến Quân, một chốc lại chủ động hôn hắn.

Về phòng ngủ, cậu sẽ dơ tay đòi Thẩm Yến Quân bế lên giường.

Trước khi ngủ, cậu sẽ làm nũng chui vào ngực hắn mà ngủ.

Nếu là bình thường, Thẩm Yến Quân chắc chắn sẽ rất vui vẻ để Lục Gia Ninh làm nũng ăn vạ, hắn sẽ ôm người lên giường cho cậu làm nũng thoải mái.

Nhưng bây giờ không phải bình thường, lời dặn dò của chuyên gia vẫn còn vang lên bên tai, Lục Gia Ninh dường như đang cố ý chọc tức hắn, biết hắn không thể ra tay mà vẫn trêu chọc khiến hắn nổi lên phản ứng. Thẩm Yến Quân chỉ có thể hít sâu nhịn xuống, tìm cơ hội chạy vào phòng tắm giải quyết.

Cứ thế mãi cũng không ổn, cuối cùng, đến một ngày Lục Gia Ninh đòi tắm chung, hắn kéo cậu áp lên tường.

Sợ Lục Gia Ninh bị lạnh, hắn để cậu chống hai tay lên tường, lưng dính vào người mình.

Tính khí bành trướng đè lên phía sau Lục Gia Ninh, ma sát quanh miệng huyệt nhỏ bé: “Bảo bối, cố ý mời anh, hả?”

Lục Gia Ninh đã lâu chưa làm chuyện này, đỏ mặt lắc đầu muốn giải thích, nhưng lại chột dạ ngừng lại, mặc dù cậu không cố ý trêu chọc hắn nhưng đúng là gần đây cậu quá dính người, cậu xấu hổ vùi mặt vào giữa hai tay, không từ chối, dù sao cậu cũng đã có phản ứng.

Một tay Thẩm Yến Quân đưa lên trước nắm lấy đầu nhũ Lục Gia Ninh, một tay sờ nắm cậu em đã cứng của cậu, ve vuốt vài cái đã khiến Lục Gia Ninh rên rỉ thành tiếng. Từng nụ hôn mang theo dục vọng rơi trên cổ Lục Gia Ninh, thứ nào đó sưng phồng cọ lên giữa đùi cậu. Lục Gia Ninh dần thở hổn hển, cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của người phía sau, lại đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của chuyên gia, quay đầu lại khóc nức nở.

Thẩm Yến Quân biết cậu đang sợ cái gì, hôn lên môi cậu một cái: “Bây giờ biết sợ rồi hả? Nhóc thối này.”

Lục Gia Ninh uốn éo người kêu ưm ưm.

“Yên tâm, anh không vào, mở rộng chân ra.” – Nói xong, hắn đỡ thằng em của mình chen vào giữa hai chân Lục Gia Ninh: “Kẹp chặt, bảo bối.”

Lục Gia Ninh chưa từng có trải nghiệm như vậy nhưng vẫn nghe theo hắn. Hai tay Thẩm Yến Quân đỡ eo Lục Gia Ninh, nhanh chóng đâm vào giữa bắp đùi Lục Gia Ninh, chẳng mấy cậu đã buông súng đầu hàng.

Thằng nhóc cứng rắn đè lên thằng em mềm nhũn, Lục Gia Ninh vừa bắn xong lại bị hắn đè cứng lên. Thẩm Yến Quân khống chế lực cắm vào rút ra giữa hai chân Lục Gia Ninh, một tay nắm lấy đứa nhỏ phía trước vuốt ve, tiếng rên rỉ và tiếng thân thể va chạm tràn ngập từng ngóc ngách trong phòng tắm.

Lục Gia Ninh quay đầu cầu xin tha, Thẩm Yến Quân đâm rút chậm vài, ngậm lấy vang tai của cậu: “Bảo bối, bây giờ đã biết anh ~ cần em thế nào chưa?”

Vừa nói, hắn vừa đâm mạnh một cái, Lục Gia Ninh hối hận rồi, sao ngày trước cậu lại bày tỏ những thứ ‘lập dị’ trên bờ biển như vậy chứ! Cậu vùi đầu vào hai tay, không đáp lại, Thẩm Yến Quân cố ý ma sát miệng huyệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào, Lục Gia Ninh không còn cách nào khác, đành run rẩy gật gật đầu.

Lục Gia Ninh thở hổn hển theo nhịp điệu của người phía sau, Thẩm Yến Quân vòng tay ra trước ngực cậu, túm  lấy hai hạt đậu xinh xắn, bên dưới nhanh chóng đâm rút giữa hai chân cậu. Cả hai đồng thời lên đỉnh, hai dòng chất lỏng cùng bắn lên gạch men phía trước, hai chân trắng mịn của Lục Gia Ninh đỏ bừng vì bị ma sát, còn dính chất lỏng trắng đáng ngờ, nhìn có vẻ lẳng lơ mà mỹ lệ.

Thẩm Yến Quân ôm cậu, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc sau cơn cao trào của hai người.

Bình tĩnh lại rồi, Thẩm Yến Quân hôn cậu một cái, chỉnh nước ấm, rửa trôi mồ hôi động tình trên người cả hai.

Lau khô người Lục Gia Ninh, lại dùng áo tắm bọc cậu thật kĩ, Thẩm Yến Quân ôm cậu lên giường, dùng máy sấy sấy tóc cho cậu. Đỡ bé bầu nằm xuống, hắn vuốt nhẹ mũi cậu: “Ninh Ninh, bây giờ anh nhịn, sau này em phải trả hết cho anh.”

Lục Gia Ninh trùm chăn kín đầu giả vờ không nghe thấy.

Thẩm Yến Quân cười, không đùa cậu nữa, kéo chăn xuống để cậu đỡ ngộp. Hắn thay áo tắm, sấy khô tóc rồi mới nhẹ nhàng lên giường. Bé bầu ngay lập tức chủ động ôm hắn, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt ngủ.