Chồng Ngốc, Vợ Lưu Manh

Chương 13: Hẹn hò (1)




Tiểu Nam cùng Lưu Ngọc đến công viên giải trí ở thành phố K. Một khu vui chơi với rất nhiều trò chơi mạo hiểm cho người lớn, đồng thời cũng nhiều trò chơi nhẹ nhàng cho các em thiếu nhi.

Còn một đoạn nữa mới đến bãi đổ xe nhưng Tiểu Nam cứ nằng nặc đòi xuống xem trước. Bãi gửi xe cũng gần đó nên Lưu Ngọc cũng an tâm để Tiểu Nam đứng ở cổng rồi chạy đi gửi xe.

5 phút sau, cô quay lại thì bất ngờ khi thấy Tiểu Nam bị người ta túm áo.Hắn là một tên cao to,mặt đăm đăm, nhìn qua là biết một kẻ lưu manh. Gần đó còn có một cô gái mặc váy ngắn, tóc để xõa, nhuộm màu.

" Mẹ kiếp, mày dám dụ dỗ bạn gái của tao hả" - kẻ túm áo quát lớn.

" Tôi không có, là cô ta cứ bám lấy tôi mà " - Tiểu Nam giải thích.

Cô gái tóc màu kia níu tay tên to con đang túm chặt cổ áo của Tiểu Nam." Anh à, dừng lại đi". Mặc cho bạn gái níu giữ, hắn không những không buông tay mà còn đẩy cô gái kia ngã xuống đất. Bị ngã, váy cô ả tốc cả lên, lộ ra quần lót ren khiêu gợi thu hút bao ánh mắt. Nhưng cái tên to con kia cũng không thèm ga lăng đỡ bạn gái của mình đứng dậy, tiếp tục túm áo Tiểu Nam. Người đi đường xung quanh cũng tụ đám lại xem trò vui.

Hắn vung tay định đánh Tuấn Nam. Đúng lúc, Lưu Ngọc đi đến vừa kịp trông thấy một màn này. Gương mặt cô đã nổi đóa, tên khốn kiếp kia định bắt nạt Tiểu Nam của cô sao, hắn chết chắc rồi.

" Bỏ cánh tay dơ bẩn của mày ra! " - Giọng cô hạ thấp khiến người nghe có phần khiếp sợ.

"Tỷ tỷ"- Tiểu Nam trông thấy Lưu Ngọc liền mừng rỡ.

Tên to con kia nghe được thanh âm thì quay sang nhìn Lưu Ngọc. Nhưng thấy cô là một thân con gái lại ăn mặc sang trọng nên nổi lòng tham. Hắn đinh ninh cô muốn cứu kẻ đang trong tay hắn bèn định vòi vĩnh tiền cô.

" Mày là ai! Là chị gái của thằng ranh này sao? "- hắn muốn xác định quan hệ của cô với Tiểu Nam, càng thân thiết thì càng moi được nhiều tiền.

" Không phải! " - cô rất thẳng thắng đáp.

" Không phải thì mau cút!" - Tên côn đồ thất vọng.

Gân xanh trên trán Lưu Ngọc đã nổi lên, ánh mắt tức thể hiện vẻ tức giận tột độ. Bàn tay cô lúc này đã nắm thành quyền, nếu không phải vì sợ đánh trúng Tiểu Nam thì cô đã xông lên dần cho hắn một trận.

" Tao nói lại lần nữa, mau bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra. " - cô cố kiềm chế cơn giận, tốt bụng nhắc nhở hắn lần nữa.

Hắn cười giễu, không màng lời nói của cô.

Lưu Ngọc không thể nhịn được nữa. Hôm nay cô không dần nát xương hắn thì cô không mang họ Lưu.Cô đang định hướng đòn đánh của mình làm sao không trúng Tiểu Nam thì bỗng nhiên thấy chân của Tiểu Nam nâng lên, "ra đòn" vào hạ bộ của hắn.Hắn vì đau mà buông cổ áo của Tiểu Nam, 2 tay ôm hạ thân, gương mặt như sắp khóc đến nơi.

Cô lập tức tiến tới, đấm cho hắn một cái, hắn ngã ra đất. Cô tiện chân đạp cho hắn thêm mấy cái. Cô quăng túi xách của mình xuống đất, một tay nắm cổ áo lôi hắn lên, tay còn lại thuận thế đấm cho hắn mấy quyền. Cô đánh hắn ngã xuống rồi lại tiếp tục lôi lên đánh tiếp. Cứ như thế, tên côn đồ kia mặt mày bầm dập, cả thân người đều là vết thương, chắc cũng gãy luôn mấy cái xương rồi. Cuối cùng, không chịu nổi mà ngất đi, cô mới buông tha cho hắn. Đứa con gái kia thấy bạn trai bị đánh liền cong đuôi chạy đi mất, kể cũng tình nghĩa thật ha.

Sau khi hạ đo ván kẻ côn đồ cô chỉnh trang lại quần áo, cô nhặt lấy giỏ xách rồi quay lại với Tiểu Nam thì bắt gặp ai đó đang che miệng cười khúc khích.

" Sao lại cười?" - cô hỏi Tiểu Nam.

" Em thấy tên kia bị đánh nên rất buồn cười" - Tiểu Nam vừa nói vừa cười.

" Không thấy tôi đáng sợ sao?"

" Không, không đáng sợ chút nào. Rất oai. Rất oai" - cậu vừa nói vừa dùng tay thể hiện biểu tượng like." À tỷ tỷ, hắn nói dối, Tiểu Nam rất ngoan không có chọc ghẹo cô gái kia" - sợ Lưu Ngọc nghĩ xấu về mình, bé ngốc Tiểu Nam vụng về giải thích.

"Đương nhiên tỷ biết. Không để ý mấy chuyện không vui này nữa. Đánh cũng đã đánh rồi. Chúng ta nên đi chơi thôi" - Lưu Ngọc nắm lấy tay Tiểu Nam đến quầy mua vé rồi đi vào trong.

Cô vừa khuất bóng, tên côn đồ đã bị một đám người áo đen lôi đi.

Tiểu Nam kéo Lưu Ngọc đến khu "tàu lượn siêu tốc" nằng nặc đòi chơi.

" Tỷ tỷ, người ta muốn chơi, muốn chơi mà" - Tiểu Nam cầm tay cô lắc tới lắc lui.

" Tỷ có thể không đồng ý sao" - cô mà không đồng ý, đôi mắt long lanh kia nhất định sẽ chảy ra hai dòng nước mắt cho xem.

Tiểu Nam cùng Lưu Ngọc chơi tàu lượn siêu tốc. Tàu bắt đầu rất chậm rất chậm leo lên đường ray cao. Khi đến đến đỉnh thì bất ngờ xuống dốc vơi tốc độ cao.

" Á...á..." - Người đi tàu phấn khích hét to.

Tàu tiếp tục lượn vòng qua các đường ray uống xoáy với tốc độ 100km/h. Cũng chính vì tốc độ đó khiến không khí và gió sượt qua đến rát cả da.Tất nhiên, nó không thể so với tốc độ cô lái xe mui trần trên đường đua.

Tầm nhìn phía trước cũng lên xuống trong khoảng không thất thường khiến người chơi càng có cảm giác mạnh.

Tàu qua một đường hầm tối. Bên trong có rất nhiều đèn nhấp khiến người ta liên tưởng như đang bay qua một bầu trời đầy sao.

Xuống chuyến tàu, Lưu Ngọc vẫn hay liếc nhìn Tiểu Nam, cậu ấy rất vui vẻ. Lưu Ngọc cũng thấy vui trong lòng.

Sau khi chơi xong tàu lượn. Tiểu Nam lại kéo Lưu Ngọc đến một trò chơi mạo hiểm khác- Là Fly Away. Trông nó giống như một đĩa bay trên không trung nhưng được nâng lên bằng một cột kim loại lớn. Người chơi sẽ ngồi trên ghế và bị "xoay" trong tư thế úp ngược. Hơn nữa tốc độ xoay và nâng cũng rất cao. Tạo cho người ta cảm giác phải nói là " cực đã " trên bầu trời. Cứ như là đang được bay tốc độ cao trong một đĩa bay trong suốt vậy.

Kết thúc chuyến du trình, Tiểu Nam và Lưu Ngọc liền tìm một chỗ ngồi nghỉ chân.

Nhưng chỉ được một lúc, nhóc con này lại kéo cô tìm những trò mạo hiểm khác để chơi. Tên nhóc này coi vậy mà không sợ độ cao cũng không sợ tốc độ càng không sợ... mệt. Chả bù cho cái bộ xương già của cô, lâu ngày không chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời có chút đắm đuối