Chồng Ngốc! Em Thương

Chương 16: 16: Xấu Hổ





Thấy một lúc lâu vẫn không có tiếng động gì khác.

Quân Duệ ghé mắt nhìn qua khe cửa, cô vẫn mặc bộ đồ lúc nảy.
Cạch! Cửa vội vàng mở ra.

Quân Duệ chạy vào níu tay cô tủi thân.
"Vợ! Vợ hứa sẽ không bỏ chồng một mình mà.

Vợ nói dối."
"Ngoan! Em đi sinh nhật của cô bạn trong lớp em.

Đã lâu rồi em mới có thể gặp lại cô ấy chỉ lần này nữa thôi." Lạc Linh Đan có chút tiếc nuối.

Đời trước, cô bạn này cũng trải qua không ít khổ sở vì chọn sai người.

Lần này, Lạc Linh Đan muốn giúp cô ấy tránh xa tên cặn bã đó.
"Chỉ lần này thôi nha." Quân Duệ cúi gằm mặt.
Lạc Linh Đan khẽ cười.
***
Lạc Linh Đan ngà ngà say vì cô bạn Tạ Hân.

Cô mở cửa bước vào, nhìn đến Quân Duệ đang ngủ say trên giường.

Cô đã nói với anh không được chờ mình.

Cô đã nói sẽ ngủ lại ở nhà cô bạn ấy.

Lúc đầu Quân Duệ nháo nhào một lúc nhưng nhìn thấy cô không vui đành thoả hiệp.
Lúc cô ra cửa, ánh mắt cún con ấy nhìn theo.

Nghĩ đến đây tâm cô đã mềm nhũn buột lòng phải trở về.
"Tên ngốc này ngủ cũng không tắt đèn." Lẩm bẩm lắc đầu cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh với tay ấn vào công tắc điện.
Trượt chân lại ngã lên người Quân Duệ, tư thế này có phần mập mờ khó nói.
Tay cô vội vàng chống lên ngực anh.

Cảm xúc rất lạ cứ như có luồng điện chạy dọc cơ thể khiến cô nói không nên lời.


Dù trãi qua hai kiếp người nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Quân Duệ chỉ chớp chớp mắt nhìn cô.
"Vợ!"Tay anh đặt lên vòng eo nhỏ để cô không rời khỏi.
Lạc Linh Đan khẽ cười, ánh mắt nhìn anh như thể vì sao lấp lánh chứa đựng tất cả yêu thương.

Tay cô áp lên gương mặt sắc sảo, lại dọc theo sống mũi cao thẳng của anh khẽ thì thầm.
"Quân Duệ! Anh có biết bộ dạng này của mình rất khiến người khác muốn phạm tội không."
Vừa dứt lời, cô đã áp lên đôi môi bạc mỏng.

Cảm xúc rất lạ lại khiến cô không muốn rời khỏi.
Quân Duệ chậm một nhịp, anh chưa từng nghĩ đến Lạc Linh Đan lại chủ động với mình như vậy.

Nhìn thấy cô uống rượu anh đã không vui nhưng đôi khi say một chút cũng hay.
Từ bị động thành chủ động, tay anh cố định gáy cô đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt.

Đầu lưỡi tinh rang dễ dàng đi vào trong khoang miệng cô mà càng quấy.
Lạc Linh Đan cứ mơ mơ hồ hồ cho rằng mình đang say nên mới có cảm giác này.

Một Quân Duệ sức chiếm hữu quá lớn, từ nụ hôn cuồng nhiệt đến ánh mắt say mê.
Quân Duệ áp cô dưới thân mình.

Hôn dọc xuống xương quai xanh tuyệt đẹp.

Bàn tay làm loạng vẫn không ngừng khiêu khích khiến cơ thể cô vô cùng khó chịu.
Chiếc khoá kéo phía sau đã bung ra từ lúc nào, theo nụ hôn của anh mà rơi xuống.

Cấm địa huyền bí dần dần tụt xuống.

Lạc Linh Đan khẽ rung lên, đây là lần đầu tiên có sự va chạm thân mật như vậy.

Nhưng cô cũng rất muốn thử một lần sống theo ý mình.

Tay cô ôm chặt lấy anh như lời cỗ vũ tốt nhất.

Ừ! Giờ cô đang say mà...
Quân Duệ câu môi nhìn cô gái dưới thân mình.

Cô gái nhỏ này có bao nhiêu bí mật đây.

Thật sự anh muốn đè cô ra mà khi dễ lâu rồi nhưng cố nhẫn nhịn.

Còn hôm nay, tự cô chủ động mà.

Anh chỉ là mượn nước đẩy thuyền thôi.
Mỗi tất da thịt mềm mại anh không muốn bỏ sót, từng chút một anh đều được anh nâng niu.

Bàn tay làm loạng đã đi vào nơi cấm địa mà mơn trớn.
Bầu ngực căng tròn cứ như được giải phóng khỏi lớp vải mà nhô lên.

Quân Duệ cúi xuống hôn nhẹ lên rồi mút lấy.

Bàn tay còn lại xoa bóp đủ hình dạng.

Cảm giác thích thú biết bao.

"Duệ! Đừng mà rất khó chịu." Lạc Linh Đan thở dốc.

Cái cảm giác khô nóng đến khó tả chỉ muốn có gì đó lấp đầy mà thôi.

"Ngoan! Thả lỏng một chút." Quân Duệ dỗ dành.

Hiện tại, anh cũng không khá hơn là bao.

.

||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||
Những thứ vướng víu trên người nhanh chóng bị anh ném ra ngoài.


Lạc Linh Đan có chút không tin vào mắt mình.

Tại sao nó có thể lớn như vậy chứ hay do cô say nên nhìn lầm chăng.

Nó có thể vào được sao.

Vẫn còn miên man suy nghĩ, vật to lớn phía dưới đã bên ngoài cấm địa.
"Sẽ hơi đau một chút!" Quân Duệ hôn lên trán cô.
"A..." Cô chưa kịp hiểu được ý anh cảm giác đau đớn ập đến cứ như cơ thể bị ai đó xé toạc ra vậy.

Tay cô chỉ biết bấu chặt vào người anh.

Sao lại đau như vậy chứ.
"Đan Đan thả lỏng một chút." Quân Duệ cũng không khá hơn.

Cố cứ như vậy làm sao anh dám động đây.
"Ừm!" Lạc Linh Đan khẽ gật đầu.

Tầng mồ hôi mỏng trên trán anh cô cũng có thể hiểu.

Cơ thể cô dần thả lỏng.
Thấy Lạc Linh Đan đã không còn khó chịu ảnh mới nhẹ nhàng luân động.

Cái cảm giác đau đớn dần qua đi thay thế vào đó là sự khoái cảm lạ lẫm chưa từng có.

Cứ như kéo hai người hoà làm một...
"Ưm...!Nhẹ một chút!" Âm thanh mê hoặc của cô khẽ vang lên.

Lọt vào tai anh cứ như lời cỗ vũ cho sự nồng nhiệt trong cuộc hoan ái này.
Trong căn phòng rộng lớn, âm thanh mê hoặc của người con gái, tiếng thở dốc của chàng trai cứ như một bản nhạc được tạo riêng vô cùng hoà hợp đến lạ.

***
Lạc Linh Đan khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, cảm giác đau nhói dưới hạ thân truyền đế, tay cô xoa xoa thái dương bỗng có gì đó không đúng.

Hình như...
"A..." Lạc Linh Đan la toán lên, cố nhịn đau ngồi dậy.

Tấm chăn mỏng cũng tuột xuống.
"Vợ! Chồng buồn ngủ." Quân Duệ lại vô tội lẩm bẩm ôm lấy vòng eo nhỏ cọ cọ.
"..." Lạc Linh Đan cứng đờ người.

Chậm chạp nhìn xuống cơ thể trần trụi, khắp nơi đều là dấu hôn đỏ ửng vô cùng chói mắt với làn da trắng.

Còn Quân Duệ...!Đêm qua không phải là mơ sao.
"Vợ thơm quá.


Vợ làm chồng mất ngủ cả đêm luôn." Quân Duệ lẩm bẩm cọ cọ.
"Anh đừng nháo.

Đêm qua...!Chúng ta..." Lạc Linh Đan cũng không biết nói thế nào.

Chẳng lẽ, cô lại làm ra trò đó.

Tay cô đỡ trán.

Kí ức vụn về xuất hiện.

Cô có uống chút rượu tại nhà Tạ Hân trong tiệc sinh nhật.

Cô đã nói sẽ ngủ lại nhưng lại không yên tâm về Quân Duệ nên đã trở về.

Lúc vào phòng, cô đã ngã lên người anh.

Chuyện sao đó...
Mặt cô bắt đầu hết trắng lại đỏ, Lạc Linh Đan đẩy đầu anh ra khỏi chân mình, chạy một mạch vào phòng tắm.
Rầm! Cánh cửa đóng sầm lại.
Quân Duệ nhếch môi cười.

Sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Lại nhìn xuống nơi nào đó phía dưới đang khán nghị.

Anh bắt đắc dĩ.
"Cố nhịn một chút đi tiểu huynh đệ."
Lạc Linh Đan mở vòi nước, tựa mình vào bồn tắm.

Dòng nước ấm khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.

Cô nhìn lên thẩn thờ.
Mà cảm giác chạm vào anh...
"A...!Xấu hổ quá đi mất.

Lạc Linh Đan từ lúc nào mày lại mất nhân tính như vậy chứ.".