Chồng Ngốc Độc Sủng Mình Em

Chương 3: 3: Cốc! Cốc! Cốc!





Căn phòng tối đen như mực, người đàn ông ngồi giữa, không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Chỉ cảm nhận được, sát khí từ người hắn tỏa ra, làm căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên giữa màn đêm u tối.

Từng câu từng chữ như muốn đoạt mạng người khác!
_ Điều tra thế nào rồi!
_ Lão đại, hồ sơ về cô gái đó rất ít, hầu như đều bị thế lực nào đó che giấu.

Kĩ thuật rất tốt, đến cả Hắc Ảnh cũng không thể phá bỏ nó.
Người đàn ông trầm ngâm giây lát, có lẽ suy nghĩ ra được gì đó, khóe miệng không nhịn được cong lên một chút! Một nửa khuôn mặt được ánh trăng bên ngoài chiếu rọi.

Vẻ thích thú không hề giấu được mà lộ ra.
Vũ Bạch cũng nhìn thấy, nhưng lại không đủ can đảm lên tiếng hỏi.

Chỉ im lặng quan sát.

Người mà cậu gọi là "Lão đại" này, lai lịch và quá khứ, chỉ có cậu và Hắc Ảnh biết được! Hầu như đều không muốn để bên ngoài biết đến sự hiện diện của gương mặt thần chết này!
................
Ba ngày sau.
Nguyệt My Nhi vẫn đang loay hoay với đống đồ hiệu của Nguyệt Trấn mua cho.

Bộ nào cũng đẹp, vừa mắt, lại còn là những bộ váy vừa ra mắt.

Đến cả Nguyệt Hân cũng phải ganh tị với cô.
Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang vọng, tiếng nói ganh ghét của Nguyệt Hân lại vang lên.

Cho dù đã quen với tính cách và cách gọi của cô ta, nhưng vẫn không khỏi khiến cô giật mình.
_ Nè, chuẩn bị xong chưa? Ba mẹ đang đợi chị bên dưới đó! Chuẩn bị thôi cũng lâu, cũng đâu phải người mẫu đi dự sự kiện.
_ Chị xuống ngay đây!
Sợ Nguyệt Trấn chờ lâu, cô lấy đại chiếc váy màu hồng phấn, trễ vai, dài qua gối.

Bộ váy thành công giúp cô hóa thân thành công chúa, vừa tôn da vừa tôn dáng, cực bắt mắt.

Giữa eo còn điểm thêm cái nơ cùng màu, trông vô cùng tỉ mỉ và xinh đẹp.
Nhẹ nhàng đi xuống lầu, Nguyệt Trấn và hai mẹ con kia bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô.

Người làm trong nhà đi ngang qua cũng phải quay đầu lại nhìn.
Nguyệt Hân bị thu hút vẻ đẹp, ánh mắt tròn xoe kia chứa đựng biết bao là căm phẫn.

Cô ta cũng đẹp đó, nhưng vẻ đẹp kia lại mang theo sự đanh đá, ương bướng và đố kỵ.
Nguyệt Trấn mỉm cười hài lòng, đi đến nắm tay cô đi ra xe.

Vừa đi vừa khen ngợi cô không ngớt lời.
_ My Nhi của ba càng lớn càng xinh, thật sự rất giống mẹ con.

Nhưng tiếc là, mẹ con không thể nhìn thấy vẻ đẹp này của con.
_ Ba, không cần phải tự trách.

Nếu như mẹ nhìn thấy ba như vậy, sẽ cảm thấy không vui.

Nhưng con tin, mẹ luôn dõi theo chúng ta.
Vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ.

Triệu Mẫn và Nguyệt Hân đi phía sau vô cùng khó chịu.

Cảm giác bản thân bị vứt bỏ không thương tiếc.

Lại còn nhắc đến người phụ nữ mà Triệu Mẫn căm ghét nhất!
................
Trong căn phòng to lớn, chỉ có hai người ngồi, vẻ mặt rất chi là mong chờ.

Bất ngờ, cánh cửa phòng được người bên ngoài đẩy vào, làm người bên trong phải đưa mắt nhìn.
Phục vụ đi vào, cúi người chào Cố Quân rồi cất tiếng nói:
_ Cố lão gia, người được hẹn đã đến rồi!
_ Mau mời vào.
Bốn người từ ngoài bước vào, Nguyệt Trấn và Triệu Mẫn đi nhanh đến chào hỏi Cố Quân, cũng không quên quan sát Cố Thiên Khanh một chút!
_ Chào Cố lão gia, tôi cùng vợ và hai con đến bàn hôn sự.
_ Aiya, đừng khách sáo.

Cả nhà mau ngồi đi!
Nguyệt Hân theo sự chỉ dẫn khi ở nhà của Triệu Mẫn, cũng đi đến chào hỏi bắt chuyện với Cố Quân.


Nhưng lời vừa dứt, chẳng cần biết cô ta là thật lòng muốn chào hỏi hay là giả dối để tạo mối quan hệ.
Nhưng người đã sống lâu năm như Cố Quân, tiếp xúc với rất nhiều người trên đời.

Người trước mặt này, ông không muốn bận tâm đến!
_ Chào ông Cố, cháu là Nguyệt Hân, là đại tiểu thư của Nguyệt gia.
_ Chẳng phải cậu nói, Nguyệt My Nhi mới là đại tiểu thư hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện thêm một đại tiểu thư?
Cố Quân đưa mắt nhìn Nguyệt Trấn, giọng ba phần trách móc, bảy phần dò xét.
Nguyệt Trấn định lên tiếng giải thích, đã nghe lời nói ngọt ngào trong trẻo của Nguyệt My Nhi vang lên.

Vừa cứu chữa được tính huống, vừa tạo điểm nhấn trong mắt Cố Quân.
_ Ông nội, em gái cháu vừa rồi là lỡ lời.

Chứ sao có chuyện, một gia đình có tận hai đại tiểu thư? Ông nội, cháu là Nguyệt My Nhi, rất vui được gặp ông.
Nụ cười tươi đang hiện hữu trên gương mặt không chút khuyết điểm của cô, đã thành công thu hút được sự chú ý của người ngồi đối diện.

Anh bị mê mẩn với vẻ đẹp không góc chết của cô.
Nhưng đối với Triệu Mẫn và Nguyệt Hân, vẻ mặt này khiến họ phải ganh ghét.

Sự nhiệt tình, cứu vãn tình hình nhưng đối với họ, cô chỉ đang làm màu để lấy lòng Cố Quân.
Cố Quân cũng vui vẻ cười đáp trả, sau đó lại đưa tay mời cô ngồi cạnh Cố Thiên Khanh.
Đi vòng qua Cố Quân, ngồi xuống cạnh anh, cô mỉm cười rồi chìa tay ra chào hỏi anh chồng tương lai này!
_ Chào anh, em là My Nhi.
_ Chào vợ, chồng là Khanh Nhi.
Nguyệt My Nhi bất ngờ với câu giới thiệu của anh.

Vừa nhỏ nhẹ vừa dễ nghe, khiến cô thích thú ngay từ lần gặp đầu.
Cô mỉm cười, sau đó lại lên tiếng hỏi:
_ Anh không biết gì về em, vậy tại sao lại gọi em là vợ?
_ Ông nội bảo, vợ sẽ không bao giờ rời xa anh nữa! Nên là, em sẽ không rời xa anh, có đúng không?
Vừa bất ngờ vừa cảm thấy xấu hổ, có phải cô vừa chạm vào nỗi lòng của anh chăng? Nhưng như vậy, cũng đi sâu vào trong anh được đôi chút!
_ Phải, em sẽ không rời xa anh.
Cố Quân nhìn cả hai, không nhịn được cười rất lâu.


Nguyệt Trấn cũng yên tâm phần nào về chuyện gả cô đi!
Nguyệt Hân quan sát cả hai, nếu như không phải do Cố Thiên Khanh bị ngốc, có lẽ đã không đến lượt Nguyệt My Nhi ngồi đấy trò chuyện cùng anh.

Cô ta cũng phải công nhận một điều, tuy anh ngốc nhưng vẻ đẹp trai không thể giấu đi được!
_ Chuyện kết hôn, cứ để Cố gia lo hết.

Nguyệt gia chỉ cần chăm cháu dâu của ta tốt là được, đợi ngày Cố gia qua rước.

Còn ngày dự định, ta muốn tuần sau sẽ tổ chức.

Cậu thấy như vậy có được không?
_ Chúng tôi nghe Cố lão gia tất.

Con gái tôi có thể gả đến Cố gia, đã là phúc phần lớn.

Bậc làm cha làm mẹ, muốn con mình sống tốt ở nhà chồng là đã vui rồi!
Triệu Mẫn lại hóa thân thành người mẹ kế hiền hậu, nhưng càng như vậy, lớp mặt nạ của bà ta càng dày hơn mà thôi!
_ Thế thì tính như vậy đi!
Nguyệt Trấn ngồi im không lên tiếng, nhưng như thế cũng tốt.

Ông lên tiếng thì không muốn để cô gả đi chút nào!
Cố Quân nhìn hai đứa trẻ vui vẻ ăn uống, ông gật đầu hài lòng.

Chỉ mới gặp lần đầu, đã hợp nhau như vậy! Như thế ông lại thấy yên tâm phần nào về tương lai của Cố Thiên Khanh..