Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 86: Tướng công ngốc không ngốc? (pn)




Dạo gần đây Lưu Tuệ cảm thấy rất kì lạ, tướng công ngốc nhà mình dường như không ngốc như mình tưởng. Sau khi nghĩ là Diệp Minh khác lạ là do mình tưởng tượng ra thì vài tháng gần đây Lưu Tuệ lại càng ngày càng nghi ngờ về việc này. Tướng công ngốc nhà mình thực sự khác lạ nha.
Bình thường Diệp Minh thích nhất chính là theo sau Lưu Tuệ, tuy bình thường cũng thích ôm tức phụ, dụi đầu vào người y, đòi y hôn rồi lén hôn y,.... Và hàng đống biểu hiện không tiện nói khác. Tuy nhiên những lúc như vậy ánh mặt của Diệp Minh vẫn rất sáng. Sử dụng sự ngây thơ của mình làm Lưu Tuệ nhiều lúc cảm thấy là mình quá đen tối rồi xấu hổ không thôi.
Nhưng Lưu Tuệ đặt tình cảm thực sự của mình vào Diệp Minh, đồng nghĩa với việc y càng ngày càng để ý đến tướng công ngốc. Nên mới vô tình phát hiện Diệp Minh thi thoảng có chút lạ lùng. Tuy vẫn thích làm những hành động thân mật như ngày thường nhưng mỗi khi Lưu Tuệ cảm thấy Diệp Minh bất thường. Thì đều cảm thấy lúc y chạm vào người mình tạo cảm giác đối phương cực kì lưu manh, hay cảm giác mình đang bị đùa giỡn.
Nụ cười hay ánh mắt của y cũng rất lạ làm Lưu Tuệ có chút hoảng hốt, phát hiện tướng công ngốc không hề ngốc mà còn cực kì thông minh. Vậy lâu nay Diệp Minh mình thấy rồi yêu thương đều là ảo ảnh, y lừa mình hay là... Nói chung Lưu Tuệ suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy khó chịu, mạc danh kì diệu cảm thấy bản thân bị lừa dối. Lưu Tuệ canh đúng hôm lại cảm thấy tướng công kì lạ vạch trần sự khác lạ của y sau đó gói ghém đồ đạc trốn đến nhà đại ca của mình ở thôn Thạch Thủy. Lưu Tuệ muốn Diệp Minh có thể thẳng thắn với mình, cũng muốn bản thân có thời gian suy nghĩ kĩ càng về mối quan hệ giữa hai người.
Ngày hôm sau khi Lưu Triệt thấy đệ phu lo lắng đứng ở trước cửa đòi vào trong tìm tức phụ mình thì quan sát y một hồi. Nói mới để ý, đúng là trông hơi khác thật, Lưu Triệt nói : " Đệ ấy đang ở trong sân...đệ thực sự là bình thường sao? Đệ ấy rất giận đó"
Diệp Minh gật đầu cảm ơn đi vào bên trong rồi nói : " Đệ sẽ giải thích sau với huynh sau"
Lưu Triệt tránh người cho y vào, nhìn bóng lưng Diệp Minh nở một nụ cười sâu xa. Lưu Tuệ ngẩn ngơ ngồi trong sân, tuy rằng cảnh sắc trong sân rất đẹp nhưng y không có tâm trạng ngắm nhìn. Ngồi đó thở ngắn thở dài một lúc lâu, sau khi thấy Diệp Minh vào sân thì đứng lên định đi ra chỗ khác.
Diệp Minh vội vàng nắm lấy tay Lưu Tuệ nói : " Tức phụ nghe ta giải thích đã"
Lưu Tuệ còn định giận dỗi y, nhưng sau khi thấy vẻ mặt lo lắng của y thì cơn giận liền xẹp xuống đứng lại nghe y nói. Diệp Minh thấy Lưu Tuệ chịu nghe thì vui vẻ nói : " Thực ra bệnh của ta khá kì lạ, hầu như ta đều trong trạng thái ngẩn ngơ. Khoảng năm ta mười tuổi ta phát hiện có những lúc ta sẽ suy nghĩ được như người bình thường, nhưng điều đó thực sự rất ngắn cũng không ổn định nữa. Có lúc vài năm liền ta không tỉnh táo...nó đột nhiên đến cũng đột nhiên đi. Ta chỉ sợ một ngày nào đó...ta không tỉnh táo lại lần nào nữa nên mới không nói"
Lưu Tuệ nghe xong vươn tay xoa mặt Diệp Minh nói : " Chàng nghĩ gì vậy dù tướng công thế nào thì vẫn là tướng công thôi, ta không bao giờ ghét bỏ chàng cả"
Diệp Minh nghe vậy ôm Lưu Tuệ cũng chặt hơn, y biết y biết chứ chỉ là y sợ. Lưu Tuệ nói: " Ta xin lỗi, ta không biết tướng công phải chịu đựng nhiều như vậy"
Diệp Minh nâng mặt Lưu Tuệ lên, hôn lên môi y lần này Lưu Tuệ không có ngượng ngùng mà còn đáp trả nhiệt tình. Sau khi hôn xong, Diệp Minh nói: " Tức phụ, ta thích tức phụ rất nhiều...ta yêu tức phụ rất nhiều"
Lưu Tuệ mặt hồng hồng nói : " Ta cũng yêu tướng công"
Hai người nói xong lại ôm nhau một hồi, trong lúc không khí đang tình cảm bất ngờ một tiếng bịch bất nhã vang lên. Cả hai đều theo bản năng nhìn hướng phát ra tiếng động, sau khi thấy Lưu Triệt ngượng ngùng được Đại Tráng đỡ dậy thì triệt để câm nín. Hai người này nghe lén từ nãy tới giờ đó à?
Đã bị phát hiện để tránh xấu hổ Lưu Triệt nói : " Đệ may mắn rồi lấy một được hai...đệ phu sau này không cần Đại Tráng chỉ cho nữa phải không? "
Đại Tráng đỡ trán kéo tức phụ mình đi, còn lại hai người Diệp Minh và Lưu Tuệ nhìn nhau phì cười. Sau khi rõ ràng mọi chuyện hai người lại dắt tay nhau về. Nhìn người trong nhà đều lo lắng cho mình, Lưu Tuệ mỉm cười xin lỗi vì đã tùy hứng. Chuyện này triệt để phá bỏ một tia ngăn cách giữa hai người, Diệp Minh và Lưu Tuệ bây giờ mới chính là một đôi phu thê đúng nghĩa.
Sau đó tình trạng Diệp Minh lo lắng cũng không xảy ra, số ngày y có thể tỉnh táo ngày một nhiều. Mãi đến năm năm sau khi số ngày thanh tỉnh và ngốc nghếch cân bằng nhau và không có thay đổi. Diệp Minh mới thông báo sự việc cho gia đình, trên dưới Diệp gia đều vui mừng khôn siết.
Lưu Triệt lại nói trúng rồi Lưu Tuệ lần này là lấy một được hai dù Diệp Minh như thế nào thì cũng đều rất đáng yêu.