Các bạn phải nhớ những lúc như thế này mấy từ kiểu như : " Thả ta ra, đừng mà,...bla bla "
Chỉ làm cho đối tưởng đang gặm mình hưng phấn hơn thôi, bởi vậy nên khi Lưu Tuệ vừa mới cầu được thả ra xong. Diệp Minh gặm y gặm được đến càng hưng phấn dày vò một hồi môi Lưu Tuệ đã đỏ hết cả lên. Cổ và tai cũng đầy vết cắn, những vết đỏ nhỏ khả nghi khắp từ cổ tới xương quai xanh.
Diệp Minh càng ngày càng hưng phấn, lí trí bị thiêu đốt chẳng còn lại gì. Hành động theo bản năng, luồn tay vài trong áo Lưu Tuệ. Chạm được tới làn da mềm mại trắng nõn, liền hưng phấn kéo mở vạt áo vướng víu che chắn tầm mắt mình ra. Khi cơ thể dẻo dai hiện lên trước mắt, Diệp Minh nhanh chóng ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực.
Vừa mút vừa cắn, Lưu Tuệ xấu hổ kêu lên cô gắng đẩy Diệp Minh ra. Vùng vẫy một hồi không những không thoát ra được mà Diệp Minh còn thành công đắc thủ chen vào giữa hai chân y. Y phục của Diệp Minh đã bán mở sẵn rồi, trải qua giằng co với Lưu Tuệ thì cơ hồ đã tuột ra hết.
Hai lồng ngực trần tụi dán vào nhau nóng và lạnh dường như hút lấy nhau. Lưu Tuệ ngây ngẩn nhìn người đang đè trên người mình, cảm thấy Diệp Minh lúc này không phải là Diệp Minh mà mình quen biết. Nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình lúc này là biết, Diệp Minh nâng gáy Lưu Tuệ đặt lên môi y một nụ hôn.
Hai người quấn quýt một hồi, chân của Diệp Minh như có như không lơ đãng niết phải nơi nào đó của Lưu Tuệ. Đẩy Diệp Minh ra, Lưu Tuệ xấu hổ phát hiện ra mình có phản ứng, luống cuống muốn tìm cách trèo xuống giường.
Diệp Minh cũng phát hiện ra bất ổn của Lưu Tuệ đang ngay sát chân mình. Ngay lập tức liền vương tay kéo quần của Lưu Tuệ xuống, tiểu Lưu Tuệ liền khỏe mạnh chào hỏi với Diệp Minh. Lưu Tuệ gấp muốn chết, vội vàng lấy tay che chắn, mặt mũi đỏ lừ nói : " Không được xem...mau cho ta xuống"
Nói mà có chút nức nở, xem ra là đã xấu hổ lắm rồi có điều Diệp Minh giống như không nhìn ra sự xấu hổ kia. Gạt tay của Lưu Tuệ ra, vươn tay chạm vào tính khí của y. Nơi quan trọng bị nắm lấy, đại cục đã mất Lưu Tuệ xấu hổ đến mặt đỏ lừ nhưng không dám loạn động nữa, nói : " Mau...bỏ ra... Diệp Minh chàng mau bỏ ra"
Ngón tay Diệp Minh vuốt ve tính khí của Lưu Tuệ, cười nói : " Tức phụ lại không ngoan rồi, phải gọi là tướng công"
Lưu Tuệ gấp tới xoay quanh nói : " được rồi tướng công chàng mau buông tay"
Diệp Minh nghe xong không những không buông tay mà còn học theo cách Lưu Tuệ hay làm cho mình, bàn tay cao thấp luận động. Khiến Lưu Tuệ run rẩy, bây giờ không chỉ mặt đỏ mà cả người cũng đỏ lên. Diệp Minh nói : " Tức phụ để như vậy sẽ rất đau, lần này để ta giúp tức phụ"
Lưu Tuệ run run nói : " Không...không cần...buông tay mau buông tay..."
Nhưng chưa nói được hết câu đã bị tiến công dồn dập của Diệp Minh làm cho không nói thành lời nổi. Diệp Minh vừa an ủi tính khí của Lưu Tuệ, vừa hôn lại vừa cắn khắp toàn thân cao thấp của y. Nhân lúc Lưu Tuệ thất thần bàn tay không an phận liền vươn tới cánh mông tròn trịa. Lén lút thăm dò nơi tư mật giấu trong đó, Lưu Tuệ bản thân cũng không có nhiều kinh nghiệm.
Bị tiến công không mấy kĩ thuật của Diệp Minh tấn công không tiền đồ mơ màng đến không phân nổi đông tây tiết ra trong tay Diệp Minh. Sau khi tiết ra Lưu Tuệ thất thần ngã xuống giường, thở hổn hển. Luôn cả Diệp Minh đã mở rộng hai chân mình ra,
đang nhìn chằm chằm nơi tư mật của mình cũng không biết.
Đợi đến lúc Lưu Tuệ có ý thức lại thì là bị một cơn đau ập đến đánh thức lại từ mê man. Diệp Minh không có kinh nghiệm, lại không biết cách chuẩn bị cho Lưu Tuệ. Đại Tráng chỉ dạy cái hiểu cái không nên ban nãy còn dùng tay thăm dò một chút. Nếu không đảm bảo Lưu Tuệ hôm nay sẽ còn thống khổ hơn. ( cảm ơn Tráng ca nếu không hôm nay chúng ta phải thắp hương cho cúc Tuệ thực sự)
Đau đớn từ hậu đình đột ngột ập đến, Lưu Tuệ đau đớn kêu lên : " AH..."
Nếu Diệp Minh còn tỉnh táo thì bộ dạng của Lưu Tuệ đau đớn như vậy y sẽ không dám làm tiếp. Nhưng hôm nay bị dục hỏa thiêu đốt, không thể suy nghĩ được gì. Được nội bích ấm áp, chặt chẽ bao chặt Diệp Minh vô cùng thoải mái. Kiên định dùng sức, cố gắng chôn sâu vào trong người Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ đau đến trắng bệch cả mặt không thể nói được một câu rõ ràng, vô lực run rẩy hai chân nghênh đón sự xâm phạm của người bên trên. Sau khi chôn được toàn bộ phân thân trong người Lưu Tuệ. Diệp Minh dừng lại một chút, nhân lúc đó Lưu Tuệ cũng cố gắng hít thở không khí.
Ngay sau đó Diệp Minh mở rộng hai chân Lưu Tuệ ra hết cỡ dùng sức luận động. Lưu Tuệ như người đang ngồi trên thuyền trôi nổi theo tiết tấu của Diệp Minh.
Diệp Minh nắm chặt eo của Lưu Tuệ ra sức ra vào, thể lực của Diệp Minh vô cùng tốt. Suốt cả đêm Lưu Tuệ chỉ kêu được những âm thanh không rõ ràng đầy tình sắc.
( tính tối đăng chương này sau trêu các cô chơi chơi mà thấy thất đức quá nên đăng. Mấy chương này tốn sức ghê gớm ヽ(`⌒´)ノ )