Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 20




Diệp Húc không phải kẻ ngốc hắn biết bản thân mình đối với đệ đệ đã có khác lạ, nay lại đối với đệ tức cũng có chút không được bình thường. Lập tức Diệp Húc kéo dãn khoảng cách với phu phu Diệp Minh. Chỉ mong là thứ cảm xúc  ngổn ngang trong lòng mình lúc này, không phải là cảm xúc gì kì lạ.
Dù đứng ngồi không yên Trần Hảo cũng biết bản thân lúc trước đã quá nóng vội. Tướng công đã ở cạnh, Trần Hảo cũng bớt lo nghĩ về những điều không đâu. Quan trọng là nàng ta biết tướng công nàng ta vẫn là rất quan tâm đệ đệ của mình. Những tâm tư nhỏ nhen của bản thân nếu bị Diệp Húc phát hiện thì nàng ta chết chắc.
Phu thê bao năm cũng đủ để Trần Hảo hiểu Diệp Húc sẽ không nhân nhượng với kẻ vươn tay tới chỗ người thân của hắn. Bản thân Trần Hảo cũng hiểu được Diệp Minh chỉ là một kẻ ngốc phụ mẫu sẽ không giao cơ nghiệp cho hắn. Kể cả có Lưu Tuệ thì cũng không thể hình thành tranh trấp với lợi ích của nàng vì dù sao Lưu Tuệ cũng là người ngoài. Hắn sao có thể bằng con trai thân sinh của Diệp gia, Diệp Huân  không thể nào giao một phần cơ nghiệp cho Diệp Minh vì như thế thì rốt cục nó cũng rơi vào tay Lưu Tuệ.
Biết thì biết là thế, nhưng mà lúc Lưu Tuệ vào cửa Diệp gia, trái tim Trần Hảo lại hốt hoảng. Trong mắt nàng ta thì Lưu Tuệ là một người gian xảo, nhiều thủ đoạn. Mặc dù nàng ta đã nghĩ cách để kéo khoảng cách của Lưu Tuệ với Diệp gia. Nhưng Lưu Tuệ vẫn ngày một đứng vững trong Diệp gia, nàng không tin là có một người đàn ông nào. Lại thực sự chịu trở thành nam thê của một kẻ ngốc nghếch mà không có ý đồ gì cả. Nàng không tin Lưu Tuệ thực sự lòng thương yêu Diệp Minh, chắc chắn hắn có ý đồ khác.
Huống hồ trước đây Lưu Tuệ cũng có thể xem là một người có giã tâm, Lưu gia suýt nữa là rơi vào tay hắn. Bây giờ hắn lại có hoàn cảnh như vậy, Trần Hảo không tin là Lưu Tuệ can tâm được. Bởi vậy nàng ta đề phòng Lưu Tuệ cũng không phải là không có lí.
Nói cho cùng cũng do Lưu Tuệ trước đây và Lưu Tuệ bây giờ quá mức khác nhau. Ngày bàn hôn sự của Diệp Minh, Trần Hảo chỉ lo sợ Diệp Minh sẽ có đứa con của mình như vậy thì Diệp Huân chắc chắn suy tính cho cháu trai mà để lại nhiều gia sản hơn cho phu thê Diệp Minh. Nên thấy Diệp Minh có thể sẽ cưới nam tức phụ cả đời vô tự thì vui xướng quá mức.
Vội vàng vun đắp, nàng nghĩ nam nhân mà phải hạ mình gả đi thì chắc chắn không ra gì. Đến lúc Lưu Tuệ vào cửa, điều tra quá khứ biết Lưu Tuệ không phải là đèn cạn dầu thì đã muộn.
Việc Lưu Tuệ càng ngày càng dẫn Diệp Minh vào sâu trong nội bộ Diệp gia cũng là thứ khiến nàng ta thực sự lo lắng. Diệp Minh là một đứa con nít suốt ngày lêu lổng mà nàng ta vẫn không bỏ hết được nghi kị với Diệp Minh. Thì lấy đâu ra chuyện Diệp Minh có tài làm gốm lại làm nàng không bận tâm?
Nàng ta sợ hãi Diệp Huân sẽ giao xưởng gốm cho Diệp Minh. Diệp phụ đã lớn tuổi, nếu Lưu Tuệ cứ tiếp tục lấy được lòng tin của họ. Diệp phụ lớn tuổi không còn minh mẫn liệu có tin tưởng giao xướng gốm cho Diệp Minh vì tin là đã có Lưu Tuệ quản lí giúp?
Từ ngày Diệp lão gia dần lui đi, tài sản Diệp gia có chỗ nào không phải là do Diệp Húc làm ra? Cớ sao mà tiền tài do Diệp Húc làm ra mà lại phải chia cho Diệp Minh và Lưu Tuệ?
Thực sự thì Diệp Huân rất vui khi con trai mình có tài năng gì đó và tính thêm gia sản cho Diệp Minh. Nhưng lão cũng như Trần Hảo vẫn có đề phòng Lưu Tuệ. Diệp Huân chỉ định thêm vài ba cửa hàng của mình trong đó có thêm tiệm đồ gốm cho con trai thôi.
Nhưng với thái độ tiêu cực và nhỏ nhen của Trần Hảo hiện nay cho dù Diệp Huân chỉ cho Diệp Minh một cửa hàng thì nàng ta cũng không vừa ý. Vì trong lòng nàng ta tất cả Diệp gia đều là của Diệp Húc,  của con trai nàng.
Suy nghĩ là thế nhưng Trần Hảo không dám nói với ai, nàng ta tin rằng chỉ cần biết nàng ta có suy nghĩ này. Diệp Húc sẽ không ngần ngại thôi nàng ta, vì Diệp Húc vốn dĩ cũng không có tình cảm mặn nồng với nàng.
Trần Hảo lo lắng không thôi, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo bây giờ tốt nhất không nên làm chuyện gì ngu xuẩn.
[ xưởng gốm]
Tiết Vinh ngồi trên ghế nhìn Diệp Minh đang chăm chú tưới nước lên đất sét rồi dùng mai thái mỏng. Bây giờ Diệp Minh giờ đang dùng chân nhào đất.  ( công đoạn này gọi là luyện đất)
Trước đây Tiết Vinh tuyệt đối không cho ai xờ vào công việc của mình chỉ sợ làm hỏng. Bây giờ ông đã công nhận Diệp Minh là đệ tử nên bắt đầu phân chia việc của mình cho Diệp Minh làm. Cũng dạy bảo hắn rất tỉ mỉ, Diệp Minh rất chăm chỉ lắng nghe.
Có lẽ những người ngốc thường có một khả năng đặc biệt nào đó, một lĩnh vực mà họ đặc biệt giỏi. Đối với Diệp Minh có lẽ đó là làm gốm, những việc khác hắn ngây ngốc nhưng đối với các vấn đề về gốm thì lại tiếp thu rất nhanh.
Điển hình là hắn không có năng khiếu vẽ tranh, nhưng khi hắn tỉ mỉ vẽ hoa văn lên gốm thì lại rất đẹp. Chuyện này cũng thực khó hiểu....