Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 61




Gần tối.

Tần Tô từ công trường về đến nhà, cảm thấy trên người bám một tầng bụi đất, rất muốn đi tắm rửa, thư thái một chút.

Thay dép đi lên lầu, phát hiện cửa phòng sách mở, có chút ngạc nhiên, lúc dừng xe cô phát hiện trong hầm để xe không có chiếc Porsche, theo lý mà nói anh sẽ không ở nhà.

Không đi thẳng vào phòng ngủ chính, Tần Tô tiếp tục bước lên phía trước, bước chân dừng ở ngoài cửa phòng sách, trong phòng sách đúng là có người, nhưng không có bóng dáng người đàn ông.

“ Châu Châu?”

Cô nhìn con trai đang quỳ xuống quay lưng lại với mình, lên tiếng.

Cậu nhóc nghe tiếng cô gọi, lập tức ngoảnh đầu lại, thần sắc run lẩy bẩy. Miệng méo xệch nhưng lại không dám khóc, “ Mẹ, con gây rắc rối rồi.......”

Nghe xong, Tần Tô lại gần, nhìn thấy cửa chiếc tủ gỗ mở ở trước mặt cậu, cùng mảnh vỡ vụn của chiếc máy đo nhiệt kế thạch anh, trong lòng cũng giật thót, hiểu ra chuyện cậu gây ra là chuyện gì.

“ Mẹ, con thật sự không cố ý! Con tưởng bố ở phòng sách, muốn hỏi bố về việc bơi...con nhìn thấy cửa tủ mở, là muốn giúp đóng lại, nhưng con nhìn thấy thứ đồ này lấp lánh rất đẹp, chỉ là muốn chạm vào một chút.........” Mặt đứa trẻ nhăn lại, mắt rơm rớm nước.

Căn nhà này, tất cả mọi thứ đều là cô trang trí, Tư Đồ Thận không hề tham gia vào. Ngoài chiếc tủ gỗ trước mắt, cô đương nhiên biết bên trong chiếc tủ đựng những gì, chỉ là sáu năm này, anh cũng chỉ có ở một vài ngày đặc biệt mới lật giở lại. là cái gì khuấy động ký ức anh........

Bức ảnh ở góc phải trên tư liệu lại hiện ra trước mắt, tâm trạng Tần Tô dần dần đang bị xáo trộn.

“ Mẹ, làm thế nào đây, bố có mắng con không, có đánh con không........” Thấy mẹ cũng không lên tiếng, Tiểu Châu Châu bắt đầu rơi nước mắt.

Quỳ nửa người xuống, cô dùng tay lau nước mắt trên mặt con trai, dịu dàng an ủi, “ Sẽ không sao đâu, việc này giao cho mẹ. Con đừng khóc, đi, xuống lầu bảo cô Lí dắt con đi công viên chơi một lát, sau đó đến giờ thì về ăn cơm.”

“ Vâng!” Thấy giọng mẹ nhẹ nhàng, cậu nhóc mới yên tâm, chạy ra ngoài chơi.

Tần Tô đưa tay, nhặt chiếc nhiệt kế lại, góc cạnh đã bị vỡ vụn, bánh răng cũng đã bị gãy, không thể hồi phục lại được nguyên trạng.

“ Là ai làm!”

Giọng nói đột nhiên vang lên, Tần Tô giật mình.

Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, nổi giận lôi đình.

Tôi sẽ cố gắng, làm một người bố.

Tiếng đàn ông trầm lặng còn vang rõ bên tai, bóng dáng một lớn một nhỏ hiện rõ trước mắt, chẳng dễ gì nhìn thấy ánh sáng bình minh, mới chỉ mấy ngày mà thôi, cô không muốn bị phá vỡ.

Hít một hơi, Tần Tô chầm chậm đứng lên, “ Là em.”

“ Em rất xin lỗi. em chỉ là muốn giúp anh đóng cửa tủ, không cẩn thận chạm vào, thứ này rất quan trọng với anh sao? em sẽ đền cho anh.”

“ Rất xin lỗi? đền cho tôi, cô có đền nổi không.”

“ Chẳng phải chỉ là máy đo nhiệt kế thôi sao, đáng bao nhiêu tiền, có ý nghĩa lớn thế nào, em tìm người làm giống hệt đền cho anh không phải là được sao.” Tần Tô nghiến răng, cố nói giọng nhẹ nhõm, “ Em biết là đồ của cô ấy, nhưng làm được gì chứ, nó bây giờ vỡ rồi. Tư Đồ Thận, trưởng thành một chút, tưởng nhớ quá khứ, không buông được đều là việc trẻ con mới làm.”

Tư Đồ Thận không nói gì, trong mắt đã nhóm dần lên lửa giận, mãi hồi lâu, giọng nói lạnh lùng như hắt nước vào mặt cô. “ Cô hiểu cái gì chứ, cô không hiểu thế nào là yêu, người phụ nữ không có lương tâm.”

Người đàn ông đã rời đi cả buổi, giọng nói vẫn còn ở đó.

Tần Tô đưa tay xoa trán, trái tim cho rằng trăm nghìn đao súng cũng không thể đâm vào, giờ lại bị giằng xé tàn nhẫn.