CHƯƠNG 004: ĐAU ĐỚN CỦA CÔ
Kết hôn sáu năm, cô đương nhiên biết anh muốn cái gì.
Mỗi lần, khi anh muốn làm, anh đều nói thẳng như thế, không có lời lẽ quyến luyến, cũng không có lãng mạn đưa đẩy.
Tình dục là nghĩa vụ giữa hai vợ chồng, hơn nữa, cô yêu anh, cũng không muốn trốn tránh.
“ Được.” Tần Tô gật đầu, ánh mắt vẫn thói quen bình tĩnh.
Đợi bóng dáng cao lớn đó rời đi, sau khi tiếng bước chân dần xa, cô mới nhẹ thở phào một tiếng, may là ánh đèn rất tốt, đôi má ửng hồng của cô cũng không bị lộ ra ngoài.
Mặc dù đã quen, nhưng dù sao cô vẫn là phụ nữ, có tính xấu hổ và thận trọng của phụ nữ.
Từ trên giường bước xuống, cẩn thận vén chăn vào, lại sợ cậu nhóc nằm mơ, chắc chắn sau khi cậu nhóc vẫn ngủ ngon lành, tần Tô mới đi ra ngoài cửa.
Đêm, thật sự rất lạnh.
Tư Đồ Thận đứng bên cửa sổ, đưa điếu thuốc kẹp trên ngón tay lên mồm, hút một hơi, mùi thuốc thơm từ trong miệng phải vào mũi, rồi lan xuống dạ dày, vẫn không nén được cơ thể đang nóng bừng rạo rực của anh.
Cơ thể người có một chiếc chìa khóa, một khi đã mở ra, thật sự rất khó rất khó có thể khống chế.
Buổi tối từ trong phòng sách đi ra, đúng lúc nhìn thấy cô đang chân trần xuống lầu hâm nóng sữa cho Châu Châu, chiếc váy ngủ lộ ra đôi chân dài, trắng miên man như đang khiêu khích máu nóng trong người anh.
Đưa tay muốn hút một hơi nữa, có người giữ lấy bàn tay anh.
Tư Đồ Thận nheo mắt, nhìn cô đưa thuốc ngậm vào trong mồm, hút một hơi, sau đó đưa lên môi mình.
Khói thuốc lan trong miệng anh, bị sặc khói cay.
“ Ngày mai em phải dậy sớm đi thực nghiệm, có thể bắt đầu được chưa?”
Dưới ánh trăng, Tần Tô ngẩng đầu, sắc môi hơi đỏ, chiếc váy ngủ ôm sát vào người, cả người hình thành hai chữ.....cám dỗ.
“ Được.” Yết hầu anh khẽ động, lửa đã hừng hực trong đáy mắt.
Người đàn ông đặt lên môi cô nụ hôn gấp gáp, hôi thở giữa môi ấm nóng.
Sau khi bị cánh tay anh đẩy lên giường, Tần Tô thả lỏng cơ thể, để mặc anh xé chiếc váy ngủ và dang rộng đôi chân trần, cơ thể bị đè nặng và hòa nhập vào nhau.....
“ uh.....”
Mỗi lần anh nhấp vào, Tần Tô đều phối hợp rên lên khe khẽ, kẹp chặt hai chân vào lưng anh.
Thật chặt.
Tư Đồ Thận thoải mái nghĩ trong lòng, đến lúc gần cuối lên đến cao trào, cả người như có điện vậy, cảm giác sung sướng tận tâm gan. Hai người không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần, cô đều chặt như thế, hận không thể chết trên người cô.
Cúi đầu nheo mắt nhìn, cô đang mơ hồ hừng hực nhìn mình, ưỡn lưng đón nhận, giống như nữ yêu tinh hút sạch tinh lực của anh, ăn sống anh vậy.
Anh rất ghét cảm giác này, nhưng không khống chế được mỗi lần muốn cô. Anh có thể chấp nhận hôn nhân không tình yêu, nhưng không có cách nào, rất mâu thuẫn với con người của cô, nhưng không tách được cơ thể của hai người.
Trong lòng mâu thuẫn khiến anh càng điên cuồng, vào lúc cuối cùng khi lên đỉnh, anh sát người ghé vào tai cô, khóe miệng mấp máy, giọng nói khàn trầm, “ Vũ Đồng.......”
Quả nhiên, cơ thể người đang khít chặt anh cứng đờ, vốn dĩ vì lên đỉnh mà khóe mắt đỏ đờ đẫn ở đó.
Tư Đồ Thận lại vùi đầu vào cổ và giữa gối của người phụ nữ, trong lòng căm hận.
Anh biết, cái tên đó là nỗi đau của cô.
Yêu đương mãnh liệt lấy đi sức lực của người ta, nhưng sức lực toàn thân của Tần Tô lại bị người ta xé nát, cái tên đó bật ra, cô đón nhận nỗi đau, đau đớn không thở nổi.
Không sai, đó là đau đớn của cô.