Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 17: Mê hoặc




Không khí lạnh suy yếu, toàn thành phố nhiệt độ dần ấm lên.

Ánh nắng chan hòa, đến những cơn gió cũng mang theo chút hơi ấm áp.

Sau khi Tần Tô gọi điện xong, cũng vừa lúc đi qua chỗ này, liền tranh thủ vào, cũng giống như lần trước, chưa kịp bước vào trong cửa hàng, nhân viên bên trong đã nhiệt tình lễ phép mở cửa tiếp đón.

"Chị Tần, chị đến rồi ạ!" Sự việc lần trước, dường như toàn bộ nhân viên trong cửa hàng ai cũng nhận ra cô.

"Uhm, tôi nhân được điện thoại nói tới chọn ảnh." Tần Tô gật đầu cười.

"Vào đi chị, để em đi lấy cho chị một cốc cà phê!" Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đãi.

Anh ôm lấy eo cô, ánh mắt hờ hững nhìn vào một điểm nào đó, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai má lép sát vào nhau, trong ánh mắt như còn mang theo điều gì đó khó diễn tả......

Đẹp quá!

Tần Tô nhìn tấm ảnh hiện trên màn hình máy tính, trong lòng khẽ than lên một tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, ngày chụp ảnh hôm đó cô cũng đã nhìn thấy mình trong gương, nhưng không thể đẹp được như trong ảnh, chẳng trách phụ nữ luôn thích mặc váy cưới, cái đẹp thanh khiết của bộ váy, thực sự luôn làm người ta phải mềm lòng.

"Bộ ảnh khắc cỡ 80 kiểu Ý, chị Tần định lấy ảnh nào ạ?"

"Lấy ảnh này đi." Cô chỉ lên màn hình, nói với nhân viên sửa ảnh.

Hai người trên tấm ảnh này, giống như với quan hệ của bọn họ, chỉ có cái nhìn từ một phía-từ cô sang anh.

"Phần còn lại anh chọn giúp tôi đi, tất cả chỉ có một cảnh, làm thành một album là được rồi, những thứ kèm theo khác không cần đâu, tôi để lại cho anh địa chỉ, khi nào xong anh chuyển qua giúp tôi là được. Nhưng có điều này làm phiền anh một chút, có thể giúp tôi rửa trước một cái bây giờ không, sau đó cho vào khung giúp tôi, tôi muốn mang một tấm về." Nhân viên chụp ảnh còn hỏi lại mấy lần, mỗi lần nghe xong cô đều cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

"Được chị Tần ạ, không vấn đề gì cả, chị đợi em một lát!" Nhân viên lập tức gật đầu nói.

Tần Tô cũng khẽ gật đầu, nhìn thợ sửa anh dùng con chuột thao tác trên màn hình, cô lại hỏi, "tấm....ảnh đó, anh có thể gửi vào điện thoại cho tôi được không?"

Mặt trời lặn xuống chỉ còn lại ánh chiều tà, màn đêm dần dần buông xuống.

Tần Tô mặc chiếc tạp dề đi vào bếp mang rổ rau ra, kéo lấy chiếc ghế, định nhặt đỗ, nấu cùng với ngô và sườn non.

Hôm nay là chủ nhật, ngoài hiện trường không cần cô tới, nên cô đã để cho cô giúp việc về quê, trong nhà giờ còn lại cô và con trai, và....người đàn ông cả buổi chiều chỉ ngồi trong phòng đọc sách.

"Mẹ, đây đúng là ảnh mẹ chụp cùng với bố ạ?"

Câu hỏi lanh lảnh của cậu bé cất lên, Tần Tô nhìn sang cậu còn trai đang cầm bức ảnh ngắm nhìn, cười nói, "đương nhiên rồi!"

"Đẹp quá! Mẹ, mẹ xinh quá, bố thì quá đẹp trai, hai người nhìn như diễn viên điện ảnh vậy!" Tiểu Châu Châu dẻo mép nói, ánh mắt thì không rời khỏi tấm ảnh, bàn tay thì khẽ sờ lên như đang vuốt ve một báu vật.

"Cái miệng ngọt gớm, cho mẹ xem nào, xem có phải vừa ăn vụng kẹo hay không?"

"Ớ, con nói thật mà, các thầy cô nói bọn con không được nói dối người khác! Mẹ mẹ mẹ mẹ, mai con đi học, con mang theo bức ảnh này theo, có được không ạ?"

"Được." Tần Tô tươi cười gật đầu.

Cô đã sớm biết cậu bé sẽ làm như thế, cô cũng hi vọng sự việc này sẽ không làm kích động đến cậu bé. Tuy cô cũng có thể bảo nhân viên trong công ty giúp cô photoshop một tấm, nhưng như thế không đúng với lương tâm, cô cũng muốn bù đắp cho những điều đáng tiếc trong lòng mình.

"Oh yeah, vui quá!" Cậu bé bắt đầu nhảy nhót vui mừng.

Tần Tô bị tác động từ niềm vui của con trai, ánh mắt cô chứa đựng một niềm vui, động tác bẻ những trái đậu trong tay cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Bố---"

Nhìn thấy người đàn ông từ trên cầu thang bước xuống, cậu bé vui mừng gọi.

Tần Tô ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Tư Đồ Thận đang bước xuống, cô từ từ đứng dậy, "anh cần ra ngoài à? sắp tới bữa ăn rồi, anh có muốn ăn một bữa cơm cùng nhau không? em đã mua đỗ, định nấu một bữa thật thịnh soạn, trong tủ lạnh vẫn còn có cá, nộm dưa chuột và măng nữa đấy?"

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, giống như của một người vợ trong một gia đình bình thường.

Ức hầu của Tư Đồ Thận chuyển động lên xuống, cậu bé đang ngồi trên bàn ăn, ánh mắt nhìn về phía anh chờ đợi, hình ảnh đó dường như khiến anh không thể từ chối, trong khoảng khắc đó, anh đã bị mê hoặc.

"Không được." Khẽ nhếch mép, cuối cùng anh nói ra hai từ.

Chỉ là, một lời từ chối, Tư Đồ Thận dường như cũng được thở phào nhẹ nhõm.